Ở kinh đô, người ta đồn đại rằng, Vương gia yêu ta còn hơn cả yêu chính bản thân mình.
Nhưng sau khi lên ngôi, hắn lại phong một nữ tỳ trong phủ ta làm hoàng hậu.
“Nếu không phải cần ngươi thay nàng chắn đao, ngươi đã sớm chết rồi!”
Hắn lột da, rút xương ta, làm quạt cho nữ tỳ mà ngài yêu thương.
Hắn lăng trì cả gia đình ta, treo lên thành tường cho người đời chửi mắng.
Tỉnh lại, trở về đêm đại hôn.
Ta quyết định gả nữ tỳ mà Vương gia yêu nhất cho một người trông ngựa.
Hắn tức giận, một đao đâm chết người trông ngựa ấy.
Ta cười nhạt, mới thế này đã không chịu nổi, sau này dù hắn vui vẻ cũng là do ta không đủ năng lực!