Vào năm khó khăn nhất, tôi giả làm chị tôi chăm sóc vị hôn phu mù lòa của chị ấy để lấy 500,000 tệ.
Ngày anh ta lấy lại được thị lực, tôi không nói một lời mà rời đi. Gặp lại lần nữa là trong một cuộc phỏng vấn thương mại.
Tôi là một phóng viên thực tập vô danh.
Anh ta đã khôi phục lại địa vị, trở thành cậu chủ quyền lực của nhà họ Hứa.
Trong buổi phỏng vấn: “Nghe nói trong thời gian bị bệnh, nhờ có vị hôn thê của anh – cô Châu – không rời không bỏ mà hai người sắp có chuyện tốt lành phải không?”
Khóe miệng anh ta khẽ nhếch, giơ tay để lộ chiếc nhẫn: “Ừ, tôi và cô ấy sắp đính hôn.”
Ánh mắt anh ta vô tình hay cố ý lướt qua tôi – người đang ở góc phòng.