“Có vẻ ngươi đã biết bí mật của giao nhân rồi.” Giang Nhân vẫn bình thản hơn ta tưởng, “Thẩm Yên Phi, chúng ta vẫn còn hợp tác chứ? Nếu hợp tác, giao châu sẽ chia đôi cho ngươi và Thái tử, coi như kết giao bằng hữu.”
Sở Diễn Thiên cất lời: “Nếu không còn hợp tác thì sao? Hạ Nhân, ngươi định làm gì?”
Rõ ràng Giang Nhân không ngờ Sở Diễn Thiên lại gọi thẳng tên thật của hắn.
Hắn sững sờ một lúc, rồi điềm nhiên đáp: “Thái tử đã biết thân phận thật của ta, sao còn vì một nửa giao châu mà từ chối đồng minh như ta?”
Sở Diễn Thiên tham lam nói: “Giao châu và giao nhân ngươi đều đừng hòng có được. Nếu ngươi quá tham lam, thì đừng hòng rời khỏi kinh thành.”
Giang Nhân trầm ngâm một lúc, cuối cùng cắn răng đồng ý: “Được, sau này nếu ta cần nhờ vả Thái tử, mong người không chối từ.”
Sở Diễn Thiên cười đáp: “Chuyện đó dễ thôi, để xem lúc đó ngươi có gì để thuyết phục ta không.”
Có vẻ người này vẫn còn giá trị.
Trước khi ta và Sở Diễn Thiên rời đi, Giang Nhân đã nói cho chúng ta cách lấy giao châu từ giao nhân.
Hắn nhìn theo bóng lưng chúng ta, nói: “Coi như giao châu và giao nhân là quà mừng cưới của ta dành cho hai người. Hẹn gặp lại.”
20
Trên đường về thành, Kỳ Lôi đã đứng đợi chúng ta ngay tại cổng thành. Giờ đây, hắn đã chắc chắn rằng ta và Sở Diễn Thiên đã giấu Dung Yên. Trong cơn điên loạn, hắn rút kiếm ra, chỉ thẳng vào ta: “Thẩm Yên Phi, giao Dung Yên ra đây, ta sẽ tha cho nàng một mạng!”
“To gan!” Sở Diễn Thiên giận dữ hét lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Kỳ Lôi: “Kỳ Lôi, ta đã muốn giết ngươi từ lâu rồi. Ngươi dám tiến lên thử xem?”
Lúc trước, để đề phòng Giang Nhân có mai phục, Sở Diễn Thiên đã âm thầm mang theo rất nhiều vệ binh cùng các cung thủ. Lúc này, tất cả cung thủ đã giương cung sẵn sàng, chỉ chờ lệnh bắn về phía Kỳ Lôi.
Mắt Kỳ Lôi đỏ ngầu, những tia máu trong mắt đã che mờ cả lý trí lẫn thần trí của hắn. Hắn vẫn không ngừng quát lên: “Ta hỏi lại lần nữa, Dung Yên ở đâu? Trả nàng ấy lại cho ta!”
Ánh mắt Sở Diễn Thiên càng thêm lạnh lẽo, ra lệnh: “Bắn tên!”
“Vút vút vút”
Hàng loạt mũi tên từ trong bóng tối bay ra, găm vào thân thể Kỳ Lôi. Hắn bị hàng trăm mũi tên xuyên qua, miệng phun máu tươi, ngã gục xuống đất, đầu gối chạm đất, ánh mắt dần dần lấy lại sự tỉnh táo.
Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, nhìn ta mà khẽ gọi: “Yên Phi…”
Ta đứng từ trên cao, lạnh lùng nhìn xuống hắn: “Kỳ Lôi, chàng còn điều gì muốn nói nữa không?”
Hắn cố gắng nói trong tiếng thở gấp gáp, mắt đầy đau đớn: “Yên Phi, nàng nói đúng… Ta đã bị giao nhân mê hoặc. Ngày ta rơi xuống biển Đông, khi nàng ấy hôn ta dưới đáy biển, ta đã bị trúng bùa mê…”
Trong đôi mắt hắn hiện lên vẻ không cam lòng: “Tại sao chúng ta lại trở thành thế này? Tại sao ta không thể ở bên nàng mãi mãi?”
Máu từ miệng hắn trào ra, hắn dùng chút sức lực cuối cùng để thốt lên: “Yên Phi, người ta yêu… từ đầu đến cuối, chỉ có nàng.”
Kỳ Lôi chết rồi.
Theo như dự định ban đầu của ta, sau khi cha ta trở về từ biên cương, Kỳ Lôi sẽ bị phái đến biên giới và chết dưới mưa tên của kẻ địch.
Nhưng hắn lại quá nóng vội, hoặc cũng có thể vì hắn đã bị Dung Yên mê hoặc quá sâu. Chỉ cần Dung Yên gặp nguy hiểm, lý trí của hắn liền tan biến.
Dù biết rõ bước lên một bước nữa sẽ là cái chết, nhưng hắn vẫn không màng tới mà lao tới.
Sau này ta mới biết, trong nước bọt và chất dịch của giao nhân có tác dụng mê hoặc tâm trí. Khi Kỳ Lôi chinh chiến ở biển Đông, hắn từng rơi xuống đáy biển.
Lúc hắn sắp ngạt thở, Dung Yên đã xuất hiện và truyền khí cho hắn, thực chất là đang mê hoặc hắn. Về sau, Kỳ Lôi nhiều lần cùng Dung Yên thân mật, càng ngày càng bị mê hoặc sâu hơn, không thể tự mình thoát ra được. Chỉ có cái chết mới có thể giải thoát hắn hoàn toàn.
Ngoài ra, nếu hắn bị kích thích mạnh mẽ, hắn có thể tỉnh táo trong chốc lát.
Ở kiếp trước, ngay cả khi Dung Yên đã chết, hắn vẫn không tỉnh lại. Chỉ đến khi ta chết, cú sốc ấy mới khiến hắn thoáng chốc tỉnh ngộ.
Vì vậy, hắn mới ôm thi thể ta mà khóc lóc thảm thiết, ngửa mặt lên trời mà gào: “Tại sao, tại sao…”
Thực ra, nếu chỉ là nước bọt của giao nhân, Kỳ Lôi sẽ không bị mê hoặc sâu như vậy. Nếu hắn không liên tục thân mật với Dung Yên nhiều lần, có lẽ hắn đã không rơi vào cảnh như thế này.
Nói cho cùng, hắn đã không giữ được ranh giới, vì hắn cảm thấy cô đơn trong những năm tháng chinh chiến dài đằng đẵng.
Hắn luôn miệng nói rằng yêu ta, nhưng cuối cùng lại phản bội ta, để cho Dung Yên có cơ hội chen vào.
21
Dung Yên không hề mang thai.
Trong bụng nàng không có thai nhi, mà là hàng ngàn viên giao châu.
Giang Nhân từ nhỏ đã được người nuôi ngọc ở Đông Hải nhận nuôi, và giao châu thì quý giá hơn ngọc trai bình thường hàng ngàn lần.
Người nuôi ngọc ở Đông Hải đã cấy mầm ngọc vào cơ thể của Dung Yên, và khi nó phát triển thành giao châu, họ sẽ mổ bụng nàng để lấy giao châu ra.
Không ngờ, khi Dung Yên ở dưới đáy biển đã gặp Kỳ Lôi.
Vì vậy, nàng đã nghĩ ra kế hoạch lợi dụng Kỳ Lôi để trốn thoát, tránh bị mổ bụng lấy giao châu.
Nàng đã quyến rũ Kỳ Lôi và khiến hắn đưa nàng từ Đông Hải về kinh thành xa xôi hàng ngàn dặm.
Nhưng ở kiếp trước, nàng vẫn không thoát khỏi số phận bị mổ bụng lấy giao châu.
Người nuôi ngọc đã cử Giang Nhân đến kinh thành để lấy giao châu, và kiếp trước, Dung Yên đã chết thảm vì chuyện này.
Giang Nhân có tên thật là Hạ Nhân, là nhị hoàng tử bị lưu lạc của nước Hạ.
Thái tử của nước Hạ là Hạ Tân.
Hạ Nhân cần phải bán giao châu để tích lũy tài sản, chiêu mộ binh lính.
Mục tiêu của hắn là ngai vàng của nước Hạ.
Hiện tại, hắn chưa đủ sức mạnh, nhưng hắn đã từ bỏ giao châu và kết giao với đồng minh Sở Diễn Thiên.
Sở Diễn Thiên là người thừa kế duy nhất của nước Chu.
Tương lai, khi Hạ Nhân khởi binh giành quyền tại nước Hạ, nếu những điều kiện mà hắn đưa ra có thể làm động lòng Sở Diễn Thiên, rất có thể Sở Diễn Thiên sẽ phái binh giúp đỡ hắn.
Nếu Hạ Nhân có thể lên ngôi, trở thành vua nước Hạ, hai nước Hạ và Chu rất có thể sẽ từ kẻ thù trở thành đồng minh.
Bảy ngày nữa, phụ thân ta sẽ từ biên cương trở về để dự lễ thành thân của ta và Sở Diễn Thiên.
Lần này, ta sẽ giữ phụ thân ở lại kinh thành để tránh cái chết thảm khốc như kiếp trước.
Kiếp trước, trong trận chiến giữa nước Sở và nước Hạ, phụ thân ta vì lo lắng cho ta mà bị trúng tên, nhưng đội quân dưới trướng ông vẫn không thể cứu sống ông.
Trận đó, nước Sở thắng, nước Hạ bại.
Lần này, dù không có phụ thân ta làm chủ soái, các tướng dưới quyền ông vẫn có thể dẫn quân đánh bại nước Hạ.
Còn về Dung Yên, nàng bị giam cầm dưới hồ Ngự, nơi nàng phải sinh ra giao châu.
Có hai cách để lấy giao châu: Một là để nàng từ từ đẩy từng viên ra khỏi cơ thể, quá trình này sẽ mất rất nhiều thời gian.
Cách khác là mổ bụng lấy giấy châu, hàng nghìn viên giao châu có thể được lấy ra cùng lúc.
Tuy nhiên, nếu dùng cách thứ hai, nàng sẽ không sống sót.
Vì vậy, để nàng liên tục sản sinh giao châu, cách tốt nhất là nuôi dưỡng bằng nước Đông Hải.
Một viên giao châu đáng giá ngàn vàng, giết nàng chẳng phải quá lãng phí sao?
Cho nàng sinh giao châu liên tục mới là một cách tận dụng nàng triệt để.
Đó là số phận của người sinh ra ngọc, không ai có thể thay đổi được.
Dung Yên đã từng cố gắng quyến rũ người lấy ngọc bằng nước bọt khi họ xuống hồ Ngự lấy ngọc.
Nhưng ta đã dặn trước người lấy ngọc không được để nàng đến gần.
Dung Yên không thể quyến rũ người lấy ngọc, liền nghĩ ra kế khác, dùng giọng hát ngọt ngào để mê hoặc Sở Diễn Thiên.
Nàng nghĩ rằng nam nhân trên thế gian này đều giống nhau, chỉ cần nàng muốn quyến rũ thì họ đều có thể bị dắt mũi.
Sở Diễn Thiên nghe tiếng hát giữa đêm, cau mày: “Khó nghe quá, làm bẩn tai của ta. Người đâu, làm nàng câm đi!”
Sở Diễn Thiên ra lệnh sai người cho Dung Yên uống thuốc câm, từ đó nàng không thể phát ra âm thanh nữa.
Dung Yên hết cách, tức giận đến mức tự đập người vào lồng giam.
Nếu ban đầu nàng ngoan ngoãn ở lại Đông Hải, không quyến rũ Kỳ Lôi, không tìm cách trốn đến kinh thành nước Chu, thì người nuôi ngọc sẽ không thể dễ dàng giết nàng.
Về sau, nàng sẽ phải sống trong lồng giam dưới đáy hồ suốt đời.
Khi giao châu trong người nàng đã hết, ta sẽ cấy thêm mầm ngọc mới để cô ta tiếp tục tạo ra giá trị cho ta.
Một năm sau khi thành thân, ta hạ sinh nhi tử cho Sở Diễn Thiên.
Hoàng đế và Hoàng hậu đã bế nội tôn trên tay, cười đến híp cả mắt.
Ba năm sau, Chu Hạo nói làm hoàng đế không có gì thú vị, ngày nào cũng phải dậy sớm lên triều, tấu sớ chất đống như núi, nghĩ đến thôi đã đau đầu, không có lợi cho tuổi thọ của ông.
Vì vậy, ông thoái vị, trở thành Thái thượng hoàng, mang theo mẫu thân của Sở Diễn Thiên đi du ngoạn khắp nơi.
Không có gì lạ khi Chu Hạo cưng chiều Sở Diễn Thiên như vậy, hóa ra ông đã sớm lên kế hoạch để Sở Diễn Thiên gánh vác trọng trách quốc gia, còn bản thân thì sống cuộc đời tự do tự tại.
Sau khi Chu Hạo thoái vị, Sở Diễn Thiên buộc phải lên ngôi sớm, và ta được phong làm Hoàng hậu.
Phụ thân ta đã vượt qua kiếp nạn đó, không còn lo lắng về tính mạng nữa.
Một ngày nọ, Hạ Nhân gửi mật báo, hắn sắp phát động binh biến, cầu xin Sở Diễn Thiên trợ giúp.
Trong mật thư, Hạ Nhân nói rằng phụ hoàng của hắn bệnh nặng, còn thái tử Hạ Tân mới đi săn về không lâu, mang về một cây lan.
Thái tử phi Mộc Khinh Lan tận mắt chứng kiến vào ban đêm, cây lan biến thành một mỹ nhân tiên nữ, quấn lấy Hạ Tân và ân ái với hắn ta.
Tinh lực của Hạ Tân sắp bị yêu tinh hoa lan hút cạn, hắn ta thậm chí còn tự tay giết chết thái tử phi đang mang thai.
Người dân nước Hạ oán trách thái tử, đây là thời cơ tốt nhất để phát động binh biến.
Hạ Nhân hứa hẹn phần thưởng hậu hĩnh, sau khi thành công sẽ dâng cho nước Sở mười thành ở biên giới nước Hạ, hàng năm cống nạp vàng bạc châu báu, ngọc phỉ thúy, và khoáng sản quý hiếm mà chỉ nước Hạ mới có.
Sở Diễn Thiên cân nhắc lợi hại, rồi hạ lệnh phái binh tiếp viện Hạ Nhân, giúp hắn một tay.
Còn binh biến có thành công hay không, đó lại là một câu chuyện khác.
Khi ta mang thai nhi tử thứ hai, các đại thần đề nghị Sở Diễn Thiên tuyển thêm phi tần để làm hậu cung thêm phong phú.
Sở Diễn Thiên vội vã thề với ta: “Yên Phi, cả đời này trẫm tuyệt đối không nạp phi, nàng đừng nghe các quan đại thần nói bậy.”
Ta khẽ cười: “Ừm, bệ hạ không cần phải đảm bảo với thần thiếp, thần thiếp tin người.”
Ngài thuận thế ôm ta: “Vậy cho trẫm hôn một cái nhé? Chỉ một cái thôi.”
“Thêm hai cái cũng không sao.” Lời ta vừa dứt, đã bị choàng ngợp trước nụ hôn của Sở Diễn Thiên.
Hoàng hôn buông xuống, mây hồng nhuộm đỏ bầu trời, phản chiếu bóng dáng ta và Sở Diễn Thiên đứng bên nhau trên tường thành.
End