Nghiêng đầu một chút, ta liếc thấy một nửa lớp mặt nạ da người trên mặt hắn đã rơi xuống. Ẩn sau lớp mặt nạ ấy là một gương mặt đẹp đẽ đến bất ngờ.
Đây mới là gương mặt xứng đáng với vóc dáng của hắn.
Ta ra hiệu cho hắn thả tay đang bịt miệng ta ra, cổ ta đang bị hắn siết chặt, ta không dám kêu cứu.
“Ngươi mà dám kêu lên, ta sẽ tiễn ngươi về chầu Diêm Vương ngay bây giờ.” Hắn nói, đồng thời thả tay bịt miệng ta ra, dùng tay còn lại lấy chiếc trâm cài tóc của ta, đặt đầu nhọn của nó sát vào cổ họng ta.
17
Ta hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao lại ẩn nấp trong phủ của Kỳ Lôi?”
Hắn không nói gì, chỉ quan sát con đường rút lui.
Thấy hắn không trả lời, ta tiếp tục: “Giờ ta đã không còn là phu nhân của Tướng quân nữa, có lẽ chúng ta không phải kẻ thù, mà có thể trở thành bằng hữu. Ngươi đến đây để giết giao nhân đó phải không?”
Hắn lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không còn là phu nhân của Tướng quân, thì cũng không cần dính líu đến chuyện này. Biết nhiều không có lợi cho ngươi.”
Ta bỗng nhận ra điều gì đó từ giọng điệu của hắn: “Ngươi là người nước Hạ?”
Hắn đẩy cây trâm vào cổ ta thêm chút nữa, lộ rõ sát ý: “Thông minh quá sẽ không sống lâu đâu. Thái tử phi, có lẽ ta nên giết ngươi trước rồi mới giết giao nhân kia.”
Quả nhiên là người nước Hạ.
Hắn đi hàng nghìn dặm, cải trang làm thợ xây đến nước Sở , chỉ để giết một giao nhân, có vẻ hắn đã nhắm đến Dung Yên từ lâu.
Ta bình tĩnh đáp: “Ngươi mà dám giết ta, ngươi sẽ không thoát khỏi kinh thành đâu. Chi bằng chúng ta hợp tác. Ngươi muốn giết giao nhân, ta cũng muốn giết giao nhân. Ta sẽ giúp ngươi một tay, thế nào?”
Hắn vẫn kín miệng: “Một mình ta cũng có thể giết nàng, không cần ngươi giúp.”
“Ta thấy không chắc đâu. Giờ ngươi đã bị lộ thân phận, e rằng khó mà thành công.” Ta lùi một bước để tiến hai bước, “Nếu ngươi muốn mạo hiểm, thì cứ thử xem.”
“Chỉ là giết một giao nhân, cho dù hôm nay không thành, thì cũng sẽ có cơ hội khác.” Giọng hắn đầy kiên quyết, rồi đột ngột thay đổi: “Tuy nhiên, nếu ngươi giúp ta, thì ta sẽ đỡ phiền phức hơn rất nhiều.”
Có lẽ ta đã thuyết phục được hắn, cây trâm trong tay hắn đã nới lỏng, không còn kề sát vào cổ ta nữa, hắn chỉ còn dùng nó để phòng bị.
Ta tiến thêm bước nữa: “Vậy thì buông ta ra rồi nói, nếu không lát nữa có thợ xây nào đi ngang qua, thấy ngươi bắt giữ ta, ngươi sẽ khó mà thoát thân.”
Hắn suy nghĩ một lúc, rồi kéo ta về phía bức tường: “Nếu ngươi thực sự muốn hợp tác, hãy mang giao nhân đến hồ Túy Xuân vào canh ba tối nay. Nếu thành công, ta sẽ trọng thưởng cho ngươi.”
“Được.” Ta đồng ý, “Còn chưa biết nên xưng hô với ngươi thế nào?”
“Giang Nhân.” Hắn đáp rồi buông ta ra, phóng một cái đã biến mất khỏi tầm mắt ta.
Sau khi Giang Nhân rời đi, ta tiếp tục quay về phòng thu dọn đồ đạc.
Khi gần xong, Kỳ Lôi đến:
“Yên Phi, nàng trì hoãn ngày cưới lại bảy ngày, có phải vẫn còn cho ta cơ hội không?”
Ta nhíu mày, đừng có mà ảo tưởng như vậy chứ?
Hắn vừa mới ân ái với Dung Yên, giờ lại nói với ta những lời này.
Muốn ói.
“Giờ nhìn thấy chàng là ta buồn nôn.” Ta ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vốn chỉ định nhìn thoáng qua, nhưng ánh mắt đỏ ngầu của hắn khiến ta kinh sợ.
Mắt hắn đầy những tơ máu.
Ta bỗng nhớ đến kiếp trước, khi ta tự vẫn trước mặt hắn và những hành động bất thường của hắn lúc ấy.
Trước khi ta chết, ta đã thấy ánh mắt hắn thay đổi kỳ lạ, những tơ máu phức tạp trong mắt hắn tan biến.
Sau khi ta tự vẫn, hắn vô cùng hối hận, như thể hối tiếc về tất cả những gì đã làm với ta trong suốt năm năm qua.
Một ý nghĩ táo bạo chợt nảy ra trong đầu ta.
18
Kỳ Lôi bị Hoàng đế triệu vào cung gấp, khiến ta không kịp xác minh giả thuyết của mình. Tuy nhiên, việc Hoàng đế gọi hắn vào cung vào lúc này lại là cơ hội ngàn năm có một cho ta.
Ta quyết định đẩy nhanh kế hoạch, không đợi đến đêm mà hành động ngay bây giờ, đánh một đòn bất ngờ vào Kỳ Lôi và Dung Yên!
Ta bước đến gian phòng của Dung Yên, thấy nàng đang ngâm mình trong thùng tắm. Khi ta đẩy cửa vào, nàng giật mình như một con chim sợ ná. Nhưng khi thấy ta, nàng lại thở phào nhẹ nhõm.
Dung Yên cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn, cười nhẹ: “Tỷ tỷ sao lại đến đây? Vừa rồi tỷ có gặp Tướng quân không? Chàng vừa mới rời khỏi đây mà.”
Ta mất kiên nhẫn: “Thôi đi, ta biết rõ ngươi vừa làm chuyện thân mật với Tướng quân, đừng khoe khoang nữa.”
Dung Yên nhìn ta đầy quyến rũ: “Tỷ tỷ đã sắp trở thành Thái tử phi rồi, sao còn ghen tuông với muội? Muội chỉ muốn Tướng quân thôi, đâu có tranh Thái tử với tỷ.”
Nàng ngập tràn tự đắc: “Phải rồi, suýt nữa quên, Tướng quân vừa đồng ý mang muội theo đến biên cương rồi. Không cần phải đào hồ sen, cũng không cần nước hồ Ngự nữa.”
Kỳ Lôi trước đó còn khẳng định chắc nịch rằng sẽ không mang nàng theo, thế mà chỉ sau một lần ân ái lại thay đổi nhanh như vậy. Hóa ra giả thuyết của ta không sai.
Ta tiến tới, siết chặt cổ Dung Yên và gằn giọng: “Dung Yên, có phải ngươi dùng tà thuật để điều khiển Kỳ Lôi không?”
“Khụ khụ, tỷ tỷ, tỷ làm ta đau…” Dung Yên cố gỡ tay ta ra, mặt nàng trắng bệch, rồi đỏ lên vì thiếu không khí. “Tướng quân yêu ta thật lòng, sao có thể gọi là điều khiển chứ?”
Ánh mắt ta lạnh lùng, tràn đầy sát ý: “Không muốn nói sao? Để xem ta nấu canh đuôi cá ngươi như thế nào!”
Tay ta càng siết mạnh hơn, Dung Yên dường như không thở nổi, nàng nhe răng định cắn vào tay ta. Giao nhân khi giận dữ sẽ tiết ra độc tố từ răng, nếu để nàng cắn trúng, ta sẽ bị nhiễm độc.
Ta không ngu ngốc để nàng cắn ta. Từ trong tay áo, ta rút ra một chiếc đinh dài và cắm thẳng vào đỉnh đầu nàng.
“Ngươi…” Đỉnh đầu là tử huyệt của giao nhân, Dung Yên chưa kịp nói hết câu đã ngất lịm.
Lần trước ta giúp nàng chải tóc chẳng qua là để tìm vị trí tử huyệt trên đầu nàng mà thôi. Chỉ cần tìm đúng điểm, một đòn là đủ.
“Người đâu!” Ta gọi lớn.
Ngay lập tức, hai tên thị vệ mà Sở Diễn Thiên cử đến bảo vệ ta từ trên mái nhà nhảy xuống.
“Thái tử phi, có gì sai bảo?” một trong hai người cung kính hỏi.
Ta chưa thành thân, nhưng thị vệ của Sở Diễn Thiên đã gọi ta là Thái tử phi, nghe cũng rất hay tai, cứ để họ gọi vậy.
Ta ra lệnh: “Trói nàng lại, bí mật đưa ra khỏi phủ.”
“Vâng!” Hai tên thị vệ lập tức làm theo, kéo Dung Yên ra khỏi thùng tắm.
Lúc đó, ta vô tình nhìn thấy trong thùng tắm có một viên ngọc sáng lấp lánh. Ta thò tay vớt lên thì phát hiện ra đó là một viên ngọc giao nhân, vẫn còn ấm như một quả trứng vừa đẻ.
“Thì ra là vậy.” Cuối cùng, ta cũng hiểu ra điều mà kiếp trước không rõ. Mọi chuyện dần trở nên thú vị hơn rồi.
Kế hoạch hợp tác với Giang Nhân bây giờ không còn cần thiết nữa, ta đã có câu trả lời.
“Khoan đã.” Ta ra lệnh cho hai tên thị vệ, “Đưa nàng ta đến thẳng Đông cung. Đây sẽ là món quà hồi môn của ta, để Thái tử điện hạ chăm sóc cho kỹ, không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào.”
“Hả?” Hai tên thị vệ sững sờ, không hiểu tại sao ta lại muốn làm thế. Nhưng họ không dám hỏi nhiều, chỉ tuân lệnh: “Vâng, Thái tử phi.”
19
Kỳ Lôi không ngờ rằng khi hắn từ Hoàng cung trở về, chiếc xe ngựa bí mật chở Dung Yên đến Đông cung đã lướt qua hắn.
Khi về đến phủ, phát hiện Dung Yên mất tích, Kỳ Lôi hỏi gia nhân và biết ta đã ghé qua gian phòng của nàng trước khi rời đi. Hắn lập tức vội vàng tới Thẩm gia phủ để tìm ta.
Kỳ Lôi lao đến, vẻ mặt đầy lo lắng: “Yên Phi, nàng giấu Dung Yên ở đâu rồi? Mau giao nàng ấy ra!”
“Ồ, Dung Yên mất tích rồi sao?” Ta làm ra vẻ ngạc nhiên, rồi bình thản giải thích, “Trước khi rời khỏi phủ, ta có ghé qua thăm nàng, nhưng ta không hề giấu nàng đâu, chàng tìm nhầm người rồi.”
Kỳ Lôi vẫn không tin: “Không thể nào! Ngoài nàng ra còn ai có thể đưa nàng ấy đi?”
Ta nhàn nhã uống một ngụm trà: “Ta chỉ mang theo một túi nhỏ khi rời đi, chàng có thể hỏi quản gia. Dung Yên to lớn như vậy, chàng nghĩ ta có thể giấu nàng ấy ở đâu? Có lẽ nàng ấy đã tự trốn đi, chàng nên về phủ tìm kỹ lại.”
“Thật sự nàng không giấu nàng ấy?” Kỳ Lôi vẫn không tin, đôi mắt đỏ ngầu càng thêm phức tạp.
“Không hề.” Ta đặt chén trà xuống, tốt bụng nhắc nhở: “Kỳ Lôi, chàng bị Dung Yên dùng tà thuật mê hoặc rồi. Tốt hơn hết là chàng nên tìm một thuật sĩ để giải bùa.”
Kỳ Lôi đứng chết lặng, lắc đầu: “Đừng đánh lạc hướng ta. Ta không bị mê hoặc. Giờ ta sẽ quay lại phủ tìm Dung Yên, nếu không tìm thấy, ta sẽ trở lại đòi người.”
Nhìn bóng lưng hắn vội vã rời đi, ta cười mỉa: “Ngu ngốc, bị một con giao nhân lừa xoay vòng vòng.”
Kỳ phủ đang bận rộn đào hồ và vận chuyển bùn đất, việc hai tên thị vệ đưa Dung Yên ra khỏi phủ thật sự dễ như trở bàn tay.
Kỳ Lôi quay lại phủ và tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách, trong ngoài ba lần, nhưng không thấy tung tích của Dung Yên.
Hắn lại quay lại Thẩm phủ tìm ta, nhưng quản gia thông báo rằng ta đã ra ngoài cùng Thái tử.
Kỳ Lôi chẳng đạt được mục đích của hắn.
Ta và Sở Diễn Thiên ngồi xe ngựa ra khỏi thành, đến hồ Túy Xuân để gặp Giang Nhân. Liệu có đáng để giữ mạng lại cho hắn hay không, thì lát nữa sẽ rõ.
Lần này, Sở Diễn Thiên mang theo rất nhiều thị vệ.
Giang Nhân đứng đợi chúng ta trên một chiếc thuyền hoa.
Hắn mặc trường bào đen, đứng giữa cơn gió chiều, dáng vẻ vừa cô đơn vừa tôn quý.
Khi thấy Sở Diễn Thiên, Giang Nhân không hề ngạc nhiên, như thể đã dự đoán trước được rằng ta sẽ cùng Thái tử đến đây.
Sau màn chào hỏi, Giang Nhân hỏi ta: “Giao nhân đâu? Đã mang đến chưa?”
“Chưa.” Ta thành thật trả lời. Chúng ta đông người, hắn chỉ có một mình, dù ta không mang giao nhân theo, hắn cũng không làm gì được chúng ta.