14
Vừa mới nhận được thư hòa ly với Kỳ Lôi, thì thánh chỉ tái hôn giữa ta và Sở Diễn Thiên cũng ngay lập tức được đưa đến. Sở Diễn Thiên không muốn đợi thêm một ngày nào nữa.
Sau khi tiễn công công truyền chỉ, Sở Diễn Thiên liền đóng cửa phòng lại, nóng lòng ôm ta vào lòng: “Yên Phi, cuối cùng ta cũng được thành thân với nàng rồi.”
Ta để mặc hắn ôm, trong lòng nghĩ rằng, kiếp trước ta thật mù quáng, nhưng kiếp này ta đã sáng mắt.
Ta chợt nhớ đến một chuyện, liền vội vàng nói với Sở Diễn Thiên: “Ấp Thiên, hãy dời ngày thành hôn lại bảy ngày. Ngài nên xin Hoàng thượng triệu phụ thân ta hồi kinh tham dự hôn lễ, đồng thời cử Kỳ Lôi ra biên ải thay phụ thân.”
Sở Diễn Thiên không hỏi lý do, mà lập tức đồng ý: “Được, ta nghe theo nàng. Từ nay về sau, mọi thứ đều theo ý nàng.”
“Vậy ngài mau đi đi, chuyện này rất cấp bách.” Ta thúc giục.
Còn khoảng một tháng nữa mới đến ngày phụ thân ta hy sinh trên chiến trường, nếu có thể ngăn chặn được chuyện này, ta phải làm ngay.
Nhớ lại kiếp trước, khi quân địch bất ngờ tấn công, phụ thân ta đã cầm quân ra trận. Lúc ấy, ông nghe tin Kỳ Lôi vì một giao nhân mà muốn giết ta, tức giận đến rối loạn, để quân địch có cơ hội lợi dụng.
Phụ thân ta vì muốn cứu ta, chỉ mong đánh nhanh thắng nhanh để có thể trở về bảo vệ ái nữ. Ai ngờ, ông lại ngã xuống nơi chiến trường, bị mũi tên của kẻ địch đâm xuyên thủng cổ họng.
Trước lúc lâm chung, phụ thân vẫn cố gắng bò về hướng nhà.
Máu từ cổ ông chảy ra, miệng thì thào không ngừng: “Yên Phi, nhi tử ngoan của phụ thân… Phụ thân không nên nuôi dưỡng tên vong ân bội nghĩa Kỳ Lôi.”
Nghĩ đến cái chết thảm khốc của phụ thân kiếp trước, nước mắt ta không kìm được mà rơi xuống.
“Sao lại khóc rồi?” Sở Diễn Thiên vội vàng, dịu dàng cúi người hôn lên giọt lệ nơi khóe mắt ta, “Đừng lo lắng, đừng lo, ta chỉ hôn nàng một chút thôi. Ta sẽ vào cung ngay để xin phụ hoàng ban chỉ, tám trăm dặm cấp tốc triệu hồi nhạc phụ đại nhân về kinh.”
“Được.” Ta mỉm cười, để mặc ngài ấy hôn.
Hắn nói chỉ hôn một chút, mà hắn suýt chút nữa nuốt chửng cả ta.
15
Đêm ấy, Sở Diễn Thiên vào cung xin thánh chỉ. Hoàng đế đã ban lệnh triệu hồi phụ thân ta tám trăm dặm cấp tốc trở về kinh thành.
Sáng hôm sau, Kỳ Lôi nhận được thánh chỉ, phái hắn ra biên ải trấn thủ. Kỳ Lôi tưởng rằng đây là cơ hội thăng tiến dành cho hắn, nhưng hắn không biết rằng, đây sẽ là hành trình cuối cùng của hắn.
Điều duy nhất hắn bận tâm là Dung Yên, vì bây giờ nàng đã mang thai sáu tháng, chỉ còn ba tháng nữa là đến kỳ sinh nở.
Lúc này không thích hợp để nàng theo hắn lên đường, di chuyển quá nhiều sẽ gây nguy hiểm cho thai nhi.
Hồ sen đang được xây dựng, Kỳ Lôi đã tranh thủ xin Hoàng thượng cho hắn bảy ngày.
Đợi hồ sen hoàn thành, được lấp đầy bằng nước hồ Ngự, hắn sẽ đưa Dung Yên vào đó, rồi mới khởi hành đi biên ải.
Ta biết rằng mọi việc hắn làm đều là vô ích.
Kiếp trước, hồ sen vừa mới xây xong không bao lâu, Dung Yên đã chết. Nước biển không thích hợp để trồng sen, và sau cái chết của nàng, hàng ngàn đóa sen trong hồ héo úa chỉ sau một đêm, phí hoài công sức của những người thợ.
Kỳ Lôi luôn là người thông minh, nhưng sao lần này lại mù quáng đến thế? Ta bắt đầu nghi ngờ rằng hắn đã bị trúng tà.
Hoàng đế đồng ý với yêu cầu của Kỳ Lôi.
Bảy ngày sau, đúng vào ngày ta và Thái tử cử hành hôn lễ. Có lẽ Kỳ Lôi vẫn còn có thể ở lại uống một ly rượu mừng trước khi lên đường.
Hôm ấy, vì không có việc gì làm, ta trở lại Kỳ Lôi phủ để lấy lại số trang sức và vật dụng cá nhân của mình.
Khi đi ngang qua phòng khách, ta nghe thấy tiếng nói chuyện của Kỳ Lôi và Dung Yên ở bên trong.
Giọng Dung Yên nghe có vẻ lo lắng: “Tướng quân, xin chàng mang ta theo. Nếu để ta lại trong phủ, ta sẽ chết mất.”
Kỳ Lôi trấn an: “Dung Yên, thân thể nàng không tiện di chuyển. Nếu nàng đi lại quá nhiều sẽ không tốt cho thai nhi. Yên tâm đi, ta đã sắp xếp vệ binh trong phủ, không ai có thể lại gần hồ sen.”
“Không được đâu, Tướng quân. Vệ binh có lợi hại đến đâu cũng không thể bảo vệ ta, chỉ có chàng mới có thể bảo vệ ta.”
“Ta năn nỉ chàng, đừng bỏ rơi ta, hu hu…” Dung Yên bắt đầu khóc lóc.
Phản ứng của Dung Yên khiến ta phải suy nghĩ, dường như nagf đã biết trước mình sẽ gặp nguy hiểm. Lẽ nào nàng cũng đã trọng sinh?
Kiếp trước, cái chết của Dung Yên mãi là một bí ẩn. Kỳ Lôi luôn nghĩ rằng vì ta ghen tị mà thuê người ám sát nàng, còn mổ bụng lấy đi đứa trẻ trong bụng nàng.
Nhưng thực ra, Dung Yên không phải do ta giết.
Kỳ Lôi ôm Dung Yên vào lòng, vẫn khăng khăng: “Ta cũng chỉ vì lo cho sự an toàn của nàng. Nàng đã theo ta vượt ngàn dặm từ Đông Hải về kinh, đã động thai khí, thân thể của nàng không thể chịu thêm bất cứ sự vất vả nào nữa.”
“Hu hu hu, Tướng quân, chàng không ở đây, ta sợ lắm…” Dung Yên rúc vào ngực Kỳ Lôi, tiếng khóc dần trở nên nỉ non đầy ám muội.
Chậc, đã mang thai rồi mà vẫn không chịu an phận.
Kiếp trước nàng cũng như vậy, không sợ động thai mà sảy thai à?
Ta thấy chướng tai gai mắt, liền quay lưng rời đi, tiếp tục bước về phòng cũ của ta.
Sân sau đang xây dựng hồ sen nhân tạo, thợ xây đang hăng say làm việc. Khi đi ngang qua hành lang, có một người thợ đang gánh hai thùng vỏ sò đi qua.
Ta vô tình liếc nhìn hắn một cái.
Ban đầu ta không để tâm.
Đến khi trở về phòng, một số hình ảnh từ kiếp trước bỗng vụt qua trong đầu ta.
Ta cố gắng nhớ lại điều gì đó.
Người thợ gánh vỏ sò ban nãy… kiếp trước ta đã từng gặp.
16
Kiếp trước, vào đêm trước khi Dung Yên qua đời, ta đã đến căn nhà bằng vỏ sò để gặp nàng. Chính nàng đã sai tỳ nữ truyền lời, nói rằng muốn gặp ta.
Khi ta đến, nàng đã khiêu khích ta bằng những lời ác ý, thậm chí còn khoe khoang về việc Kỳ Lôi mê mẩn thân thể nàng như thế nào. Chúng ta đã xảy ra tranh cãi.
Khi rời khỏi căn nhà bằng vỏ sò, ta nhìn thấy người thợ gánh vỏ sò mà ta vừa gặp lúc nãy, hắn đang đứng bên bờ hồ, quan sát điều gì đó. Khi thấy ta, hắn còn cúi chào.
Sáng hôm sau, Dung Yên chết, một xác hai mạng, đứa trẻ trong bụng nàng cũng biến mất không dấu vết, như bị người ta mổ bụng ra.
Kỳ Lôi chỉ dựa vào việc ta có lời qua tiếng lại với Dung Yên đêm hôm trước, liền đưa ra kết luận ngay lập tức rằng ta là hung thủ. Hắn không hề nghi ngờ người khác, cứ một mực khẳng định ta chính là kẻ đã giết Dung Yên.
Ta đã từng nghi ngờ về người thợ gánh vỏ sò kia, thậm chí ta đã vẽ lại chân dung của hắn và đưa cho Kỳ Lôi, nói rằng: “Người này có khả năng là hung thủ, chàng hãy điều tra về hắn.”
Kỳ Lôi đã đi điều tra người thợ trong bức tranh, nhưng câu trả lời hắn mang lại cho ta là: “Thẩm Yên Phi, nàng vì muốn rửa sạch tội lỗi của mình mà bắt đầu bịa chuyện sao? Ta đã điều tra kỹ lưỡng, trong số tất cả các thợ xây hồ sen này, không hề có người như trong tranh của nàng.”
Chuyện đó dần chìm vào quên lãng.
Người thợ trong bức tranh cứ như bốc hơi khỏi trần gian, không một ai tìm ra tung tích của hắn.
Kỳ Lôi không bao giờ xóa bỏ được hiểu lầm giữa ta và hắn từ đó.
Thu lại dòng suy nghĩ, ta vội vàng rời khỏi phòng, đi tìm người thợ ấy.
Ta dạo một vòng quanh phủi, cuối cùng cũng tìm thấy hắn đang đứng ở một góc vắng, nơi hắn đang đổ vỏ sò.
Khi thấy ta, hắn cúi đầu chào: “Chào phu nhân của Tướng quân.”
“Ta không còn là phu nhân của Tướng quân nữa, ta chỉ quay lại để lấy ít vật dụng cá nhân thôi.” Ta đánh giá hắn một cách kỹ lưỡng.
Kiếp trước ta không nhìn kỹ, giờ nhìn kỹ lại, ta phát hiện vài điều khả nghi.
Ngũ quan và cơ thể của hắn không hoàn toàn ăn khớp với nhau.
Thân hình hắn cao ráo, hoàn mỹ, dù hắn đang cố gắng che giấu, nhưng khí chất quý phái vẫn thoáng lộ ra. Thế nhưng gương mặt lại bình thường đến tầm thường.
Một người đàn ông với vóc dáng đẹp đẽ, khí chất xuất chúng, sao lại có khuôn mặt tầm thường như vậy? Điều này thật không hợp lý.
Nhân lúc hắn không để ý, ta vươn tay kéo một nửa lớp mặt nạ da người trên mặt hắn xuống.
Chưa kịp lột hết, hắn lập tức giơ tay che mặt.
“Người đâu!” Chưa kịp kêu lên, ánh mắt của hắn đã trở nên hung dữ, hắn bịt miệng ta và bắt giữ ta ngay lập tức.
Có lẽ hắn không biết, ta luôn có hai hộ vệ ẩn nấp trong bóng tối để bảo vệ ta.
Hai hộ vệ đang chuẩn bị xông ra cứu ta, nhưng ta ra hiệu cho họ đừng manh động, chờ ta dò hỏi thêm thông tin.
“Nếu muốn giữ mạng sống thì im miệng!” Hắn nói bằng giọng lạnh lùng, một tay bịt miệng ta, một tay bóp chặt cổ ta.