Sau khi chưởng môn phụ thân qua đời, đại sư huynh đã từ hôn ước với ta.
Đại sư huynh nói: “Tuyết Ương, bao năm qua, ta luôn coi muội là muội muội.”
Nhưng mối hôn sự này, rõ ràng hắn là người cầu xin trước. Ta không tranh biện, trả lại tín vật, rồi lặng lẽ xuống núi, du ngoạn giang hồ.
Các sư đệ, sư muội lo lắng rằng võ công của ta không tinh thông, liền hỏi hắn có cần phái người ngầm bảo hộ.
Đại sư huynh một vẻ thờ ơ: “Chớ chiều chuộng muội ấy. Muội ấy chẳng dám đi xa đâu, cùng lắm mười ngày sẽ quay về.”
Nhưng đã vài tháng trôi qua, ta vẫn chưa trở về.
Ngay cả đại điển kế nhiệm chưởng môn của đại sư huynh, ta cũng không đến chứng kiến.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy hoảng hốt, hạ lệnh toàn môn phái, yêu cầu tất cả tìm kiếm tung tích của ta, cuối cùng cũng nhận được chút tin tức:
“Gần đây, có một cặp “Uyên Ương Hiệp Lữ” nổi tiếng, nữ hiệp trong đó dường như là Tuyết Ương tỷ tỷ.”
Đêm đó, nghe nói tân chưởng môn của Bích Vân Tông đã vô tình bóp nát ấn tín chưởng môn trong tay.