Sau khi chưởng môn phụ thân qua đời, đại sư huynh đã từ hôn ước với ta.
Đại sư huynh nói: “Tuyết Ương, bao năm qua, ta luôn coi muội là muội muội.”
Nhưng mối hôn sự này, rõ ràng hắn là người cầu xin trước. Ta không tranh biện, trả lại tín vật, rồi lặng lẽ xuống núi, du ngoạn giang hồ.
Các sư đệ, sư muội lo lắng rằng võ công của ta không tinh thông, liền hỏi hắn có cần phái người ngầm bảo hộ.
Đại sư huynh một vẻ thờ ơ: “Chớ chiều chuộng muội ấy. Muội ấy chẳng dám đi xa đâu, cùng lắm mười ngày sẽ quay về.”
Nhưng đã vài tháng trôi qua, ta vẫn chưa trở về.
Ngay cả đại điển kế nhiệm chưởng môn của đại sư huynh, ta cũng không đến chứng kiến.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy hoảng hốt, hạ lệnh toàn môn phái, yêu cầu tất cả tìm kiếm tung tích của ta, cuối cùng cũng nhận được chút tin tức:
“Gần đây, có một cặp “Uyên Ương Hiệp Lữ” nổi tiếng, nữ hiệp trong đó dường như là Tuyết Ương tỷ tỷ.”
Đêm đó, nghe nói tân chưởng môn của Bích Vân Tông đã vô tình bóp nát ấn tín chưởng môn trong tay.
01
“Tuyết Ương, thời gian để tang sư phụ đã qua, muội và đại sư huynh cũng nên nghĩ đến chuyện thành thân rồi chứ?”
Lúc dùng cơm trưa, sư tỷ Lạc Diệp trêu chọc ta.
Ta khẽ gật đầu: “Đại sư huynh nói hôm nay có chuyện quan trọng muốn bàn với muội, chắc là để thảo luận về ngày cưới.”
Lập tức, như rơi vào giữa ao sen mùa hạ, chỉ nghe thấy các sư tỷ, sư muội xung quanh reo lên “oa” một tiếng.
“Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.” Sư tỷ Lạc Diệp nháy mắt nhìn ta rồi nhìn về phía cửa.
Đứng ngoài cửa chính là đại sư huynh hiện tại của Bích Vân Tông, người kế nhiệm chưởng môn, cũng là vị hôn phu của ta – Sở Dịch.
Ta nhấc vạt váy, vui vẻ chạy về phía hắn.
Sở Dịch dẫn ta đến khu rừng yên tĩnh phía sau sảnh ăn, đây vốn là nơi trong môn phái thường đến để tản bộ trò chuyện.
Tuy nhiên, nếu làm nơi tâm sự riêng tư thì không được phù hợp cho lắm.
Ta nhìn vào các tán cây cách chúng ta vài thước.
Không có gió, nhưng lá cây vẫn khẽ lay động.
Không biết trên đó có bao nhiêu người đang muốn nghe chuyện bát quái đầu tiên.
Ta cảm thấy hơi nóng mặt.
Thôi, cứ để họ nghe.
Dù sao thì cũng là tin sớm muộn sẽ công bố.
Sở Dịch trông rất do dự, vẻ mặt khó mở lời.
Thường ngày hắn luôn điềm tĩnh, sao giờ lại căng thẳng thế này?
Ta không nhịn được cười.
Chẳng lẽ đây là cảm giác hồi hộp trước khi cưới?
“Đã nghĩ xong ngày cưới rồi sao?”
“Tuyết Ương, hôn ước của chúng ta hãy hủy bỏ đi.”
Chúng ta đồng thời lên tiếng.
Đúng lúc đó, một cơn gió thổi qua, làm vang lên tiếng ve kêu.
Thiên địa nhất thời vừa tĩnh lặng lại vừa náo động.
Ta hoài nghi mình nghe nhầm.
02
“Huynh vừa nói gì?”
Ta không dám tin.
Sở Dịch đã mở lời, giờ lại thêm phần trấn định.
Hắn ngẩng đầu, chăm chú nhìn ta: “Ta nói, hôn ước của chúng ta hãy hủy bỏ đi.”
“Tại sao?”
Ta thực sự không hiểu.
Mối hôn sự này, chính là hắn chủ động nhắc đến với ta.
Trước khi phụ thân ra đi, hắn còn trước giường thề rằng, sẽ suốt đời đối tốt với ta.
Cả môn phái đều làm chứng.
Lời hứa còn vang vọng bên tai, vậy mà người hứa đã phản bội.
“Ngày ấy cầu hôn, là ý của sư phụ. Người lo lắng cho muội, muốn giao muội lại cho ta. Khi ấy thân thể người đã suy yếu, ta không nỡ để người bận tâm, chỉ đành chấp thuận trước.”
“Nhưng Tuyết Ương, bao năm qua, ta chỉ coi muội là muội muội, không có nửa phần tình ý.”
Muội muội? Ta cảm thấy nơi hốc mắt nóng lên.
Trong môn phái, các sư tỷ muội nhiều vô kể, Sở Dịch người hòa nhã, đối đãi ai cũng thân thiện. Nhưng đối với ta lại càng thêm kiên nhẫn và bao dung.
Khi trở về sau những chuyến luyện tập bên ngoài, hắn luôn nhớ mang quà cho ta từ xa.
Khi việc học quá nặng nề, hắn lén lút dẫn ta xuống núi giải khuây.
Những chiêu thức mới mà ta không luyện được, hắn sẵn lòng luyện cùng.
Tất cả những điều khác biệt ấy, chỉ là coi ta như muội muội thôi sao?
“Chúng ta là con người giang hồ, hành sự phóng khoáng theo ý mình. Giữa chúng ta không có tình cảm nam nữ, nếu chỉ vì lời của trưởng bối mà ràng buộc cả đời, ấy là bất công cho cuộc sống của cả đôi ta.”
Nhưng người giang hồ, cũng coi trọng một lời hứa nặng tựa ngàn cân.
Huống chi, đã nhắc đến tình cảm nam nữ, bao năm qua, ta đối với hắn khác biệt ra sao với các sư huynh đệ khác, lẽ nào hắn không biết?
Cũng là luyện võ bị thương, ta chỉ đưa thuốc cho hắn.
Cũng là khó ngủ vì lo lắng trước thử thách, ta chỉ vì hắn chế tạo hương an thần.
Sinh thần của các sư huynh tỷ, ta đều mua lễ vật tặng. Riêng hắn, lễ vật đều tự tay làm, còn đặc biệt nấu thêm một bát mì trường thọ.
…
Từng việc từng việc, chẳng lẽ hắn nghĩ, đó là đãi ngộ dành cho huynh trưởng?
Thật là nực cười.
Phụ thân ta vốn khoan dung, chưa từng đem ý muốn của mình áp đặt lên hậu bối.
Nếu không thấy rõ lòng ta thực sự yêu quý Sở Dịch, sao người lại không màng phong thái của trưởng bối, chủ động nhờ cậy hắn chăm sóc cuộc đời ta?
Đến cả phụ thân ta cũng nhận ra được điều đó…
Ta nhắm mắt lại, ép lui giọt lệ đang chực trào nơi khóe mắt.
“Sư huynh đã có người thực lòng yêu thích?” Ta cố tỏ ra như không có chuyện gì, bình tĩnh hỏi.
Sở Dịch im lặng vài giây, khẽ gật đầu: “Ừ.”
Ta không biết đó là thật hay giả.
Nhưng dù thật hay giả, hắn nói ra điều đó, cũng đã tỏ rõ quyết tâm muốn từ hôn.
Đã vậy, ta hà tất phải lưu luyến, chỉ khiến người ta chê cười.
“Ta đã hiểu.”
Ta gỡ cây trâm bạch ngọc lan trên đầu xuống. Mái tóc dài mất đi sự ràng buộc, tùy ý xõa xuống.
Cây trâm này là tín vật Sở Dịch tặng ta khi cầu hôn.
Hắn là trẻ mồ côi. Khi phụ thân ta tìm thấy hắn, cây trâm này đã nằm trong tấm khăn quấn, đối với hắn là vật quan trọng nhất.
Về tình về lý, ta nên hoàn trả.
Ta đưa cây trâm lại cho hắn: “Chúc sư huynh cưới được người huynh yêu, hạnh phúc viên mãn.”
Hắn không nhận lấy: “Tuyết Ương, ta sẽ không phản bội lời hứa với sư phụ. Từ nay, ta chính là huynh trưởng của muội, có việc gì, muội cứ dựa vào ta.”
Ta cố nhét trâm vào lòng hắn, gượng cười: “Vậy trước hết xin đa tạ.”
Quay lưng đi, nước mắt ta tuôn trào.
Khi rời khỏi khu rừng yên tĩnh, cây cối xung quanh lặng lẽ vô cùng.
03
Ta trở về phòng mình với một dáng vẻ kỳ lạ, bình thản.
Nước mắt trên mặt, khóe môi lại cố chấp cong lên, mái tóc rối bời…
Dọc đường, ta cũng chạm mặt vài đồng môn không đến khu rừng hóng chuyện, họ che miệng đoán rằng ta có lẽ đã định ngày thành thân, vui mừng đến phát điên.
Mấy sư tỷ muội thân thiết chần chừ trước cửa phòng ta, mấy lần muốn vào an ủi, nhưng lại không biết mở lời ra sao.
Các nàng không sao ngờ được lại có chuyện như vậy xảy ra. Ta cố gượng cười nói không sao, ta chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Thế nhưng sau khi các nàng rời đi, ta lại rơi vào khoảng không vô tận, ngơ ngác chẳng biết nên làm gì.
Ta muốn làm gì đó để phân tán tâm trí.
Nhưng khi ánh mắt dừng lại trên đống tấu chương cao như núi của Vân Y Các, chỉ cảm thấy một trận chán ngán.
Bích Vân Tông chia làm hai nhánh: Bích Võ Các và Vân Y Các.
Ta là các chủ của Vân Y Các. Mọi việc lớn nhỏ trong Vân Y Các mỗi ngày đều báo lên ta, chờ ta duyệt.
Thực ra, ta không thích làm các chủ này.
Chỉ vì Sở Dịch đã định sẵn là chưởng môn tương lai, ta muốn có thể trợ giúp hắn.
Nếu không, ngày thành tài, ta sẽ chọn xuống núi, đi ngao du giang hồ rộng lớn này.
Thật là tự do biết bao.
Nghĩ đến đây, trong lòng ta đột nhiên có chút sáng tỏ.
Ta và Sở Dịch đã chẳng còn liên quan gì, lẽ nào vẫn phải vì hắn mà từ bỏ ý nguyện chân thực của mình?
Thật là thời cơ tốt, xuống núi thôi, đi cảm nhận giang hồ đích thực.
Một khi ý niệm đã nảy sinh, liền khó lòng kìm nén.
Ta nhanh chóng bắt đầu thu dọn hành lý.
Có lẽ việc ra đi lúc này sẽ khiến người ta nghĩ rằng ta đang hờn dỗi làm mình làm mẩy.
Nhưng ta không quan tâm.
Thứ nhất, ta thực sự có chút khó chịu. Trong thời gian ngắn, ta không muốn gặp lại Sở Dịch.
Thứ hai, nếu không đi lúc này, ít nhiều sẽ phải chịu đựng sự thương hại của mọi người trong môn phái. Ta không cần bất cứ ai thương hại.
Sau khi thu dọn xong đồ đạc, ta nhìn vào đống tấu chương ấy.
Trong Bích Vân Tông đâu thiếu nhân tài. Sư tỷ Lạc Diệp, phó các chủ của Vân Y Các, luôn làm việc cẩn thận, y thuật cũng không kém ta là bao.
Vân Y Các sẽ không vì sự rời đi bất ngờ của ta mà rơi vào hỗn loạn.
Trên đời này, vốn chẳng thiếu ai mà không được.
Ta luôn tin vào điều đó.