Tôi là cô gái được Chu Cẩn Nguyên cứu mạng.
Lúc này, anh ta đang khiêu vũ thân mật với nữ thư ký ở giữa sảnh tiệc.
Dù tôi có sùi bọt mép, ngất xỉu, anh ta vẫn ôm chặt nữ thư ký, rỉ tai cười nói vui vẻ.
Trên đường về nhà, tôi phát hiện một chiếc nhẫn kim cương trong hộc tủ ghế phụ.
Chưa kịp nói gì, Chu Cẩn Nguyên đã cau mày giật lấy, lạnh lùng bảo:
“Không phải dành cho em.”
Tôi chỉ gật đầu, rồi chỉ vào cửa hàng váy cưới phía trước, bình tĩnh nói:
“Cho em dừng xe ở bên đó.”
Chiếc váy cưới đặt may trước đây, nghĩ lại, đúng là nên trả lại.