12
Sau khi liên lạc với Lạc Nam, thực ra tôi đã chuẩn bị tinh thần bị nhà họ Liễu tìm thấy.
Nhưng không ngờ cuộc gọi lại đến sớm như vậy.
Một đêm khuya nọ, tôi đang ngủ mơ màng thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tôi đá Lâm Mặc một cái.
“Không phải chị đã bảo em tắt chuông trước khi đi ngủ rồi sao?”
Lâm Mặc thả tay ôm tôi ra, mò lấy điện thoại đưa cho tôi: “Chị, là điện thoại của chị.”
Tôi khẽ ho để che giấu sự ngượng ngùng, bắt máy.
Đầu dây bên kia là một khoảng im lặng dài.
Tôi hỏi vài lần không ai trả lời, định cúp máy thì bên kia cuối cùng cũng vang lên một giọng nam: “Là Tiểu Vũ phải không?”
Xuyên suốt mười tám năm đầu đời của tôi, giọng nói đó luôn hiện diện.
Tay tôi run rẩy, nhưng sau lưng luôn có Lâm Mặc với thân nhiệt ấm áp, cậu đang âm thầm nói với tôi: “Đừng sợ, có em ở đây.”
Tôi nói với người ở đầu dây bên kia: “Ba, có chuyện gì ba cứ nói thẳng.”
Đầu dây bên kia thở dài.
“Mẹ con bị xuất huyết não sắp qua đời, bà muốn gặp con lần cuối.”
Tôi chưa bao giờ tha thứ cho mẹ, nhưng cũng không thể từ chối yêu cầu của một người sắp chết.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi ngồi dậy.
Lâm Mặc cũng ngồi dậy, ôm lấy tôi.
Lâm Mặc không nói gì, dù nghe thấy hết mọi thứ, nhưng cậu vẫn để quyền quyết định hoàn toàn cho tôi.
Cuối cùng, tôi vẫn đến gặp mẹ.
Bà nằm yếu ớt trên giường bệnh nói: “Xin lỗi.”
Ba tôi giải thích bên cạnh: “Tiểu Vũ, mẹ con nghe nói chuyện Trần Tứ An đến trường con gây rối, bà mới nhận ra rằng năm đó bà đã sai.”
Sau khi hỏa táng và an táng mẹ xong, tôi và ba đứng trước mộ của mẹ.
Gió thổi qua, tôi chỉnh lại áo và nói: “Ba, thực ra con biết mẹ chẳng bao giờ hối hận, bà sẽ không bao giờ thừa nhận bản thân mình sai. Bà chỉ sắp chết đến nơi rồi, nên mới muốn lừa con gái phụng dưỡng mà thôi.”
“Ba cũng vậy, ba cũng không bao giờ cảm thấy mình sai. Năm cuối đại học con đã trả hết tiền nuôi dưỡng, hồi nhỏ ba chưa từng quan tâm đến con, vậy nên từ giờ về sau cũng đừng gặp lại nhau nữa. À, còn nữa, hồi nhỏ ba hay gọi con là ‘con nhóc chết tiệt’, thế sau này cũng đừng gọi con là Tiểu Vũ nữa, nghe thật ghê tởm.”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy trong mắt ba không phải là sự chán ghét mà là đau lòng.
Nhưng tôi vẫn quay lưng rời đi.
Dù sao thì Lâm Mặc vẫn đang ở nhà đợi tôi.
13
Ngôi nhà nhỏ ven biển, Lâm Mặc trồng đầy hoa khắp tường và sân vườn.
Mùa xuân đến, hoa nở rộ rực rỡ, tạo nên một biển hoa chỉ thuộc về riêng tôi.
Vào một buổi chiều đầy gió, Lâm Mặc đã cầu hôn tôi.
Cậu quỳ một gối, vừa khóc vừa nói: “Anh đã từng bị ném xuống biển và chết một lần, Lâm Mặc sau đó chỉ là linh hồn lang thang trên thế giới này. Chị à, chính sự lựa chọn của chị đã cho anh cuộc sống thứ hai, anh muốn dùng cả cuộc đời còn lại để yêu chị. Liễu Vũ, em có đồng ý lấy Lâm Mặc, một đời một kiếp, không bao giờ chia lìa không?”
“Em. Đồng. Ý.”
Chiếc nhẫn được đeo vào ngón giữa bàn tay trái.
Lâm Mặc ôm tôi, vui mừng như một đứa trẻ.
Tôi đã từng đơn độc đi rất lâu trong những tổn thương mà thế giới đem lại cho mình.
Sau đó, tôi gặp được ánh sáng đời mình.
Và Lâm Mặc chính là tia sáng rực rỡ nhất mà tôi từng gặp.
Sau khi kết hôn với Lâm Mặc, nhiều người đều cảm thán với tôi: “Người tôi thường nói yêu đương như chăm sóc hoa. Lâm Mặc đã chăm sóc cô thật tốt. Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy cô ngày càng xinh đẹp hơn.”
Nếu Lâm Mặc nghe thấy, anh sẽ nắm tay tôi và nói: “Là A Vũ đã chăm sóc tốt cho tôi trước.”
Sau đó, Lâm Mặc đã lén viết một câu chuyện dựa trên tôi và anh ấy.
Tôi vô tình phát hiện ra.
Nên đã mua một cuốn và để ở văn phòng để đọc.
Trong trang cuối cùng của cuốn sách, anh viết:
[Mặc dù tôi vô cùng mong muốn mọi người chỉ được tiếp xúc với những điều tốt đẹp của thế giới này.
Nhưng trên con đường trưởng thành, không ai có thể tránh khỏi những tổn thương và sự ác ý.
Tôi hy vọng rằng sau những tổn thương đó, mọi người sẽ có thể chào đón một cuộc sống mới rực rỡ hơn.
Và cũng hy vọng rằng những ai đang phải đối mặt với những lo lắng về ngoại hình, hãy mạnh mẽ và tự tin lên.
Mỗi người đều có những ưu điểm riêng của mình.
Bạn, xứng đáng được yêu thương.]
(Hoàn)