Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Ta và biểu tỷ nhặt được cặp sói song sinh Chương 4: Ta và biểu tỷ nhặt được cặp sói song sinh

Chương 4: Ta và biểu tỷ nhặt được cặp sói song sinh

11:35 sáng – 05/07/2024

9

Ngàn vạn lần không nghĩ tới tôi sẽ gặp lại Trần Tứ An.

 

Hắn tôi mới mở một công ty nhỏ, nhân cơ hội tuyển dụng mùa thu đến trường chúng tôi để “săn” vài sinh viên giỏi.

 

Hôm đó Lâm Mặc tình cờ đi cùng tôi đến trường.

 

Trần Tứ An nhìn cậu ấy rồi lại nhìn tôi, “Ồ, đây không phải là bạn học cũ sao? Thay thú nhân mới rồi à? Sao vậy? Chẳng lẽ Lạc Bắc chê cậu nên đá cậu rồi?”

 

Tôi không muốn nói nhiều với Trần Tứ An, kéo Lâm Mặc đi vòng qua hắn tôi.

 

Nhưng Trần Tứ An lại tiến đến gần Lâm Mặc. “Một con cáo nhỏ xinh đẹp như vậy, đi cùng Liễu Vũ thật là uất ức cho cậu mà.”

 

Lâm Mặc đẩy hắn tôi ra.

 

“Không có chuyện gì thì đừng đoán mò ác ý mối quan hệ của người khác. Tôi rất thích chị ấy, cảm ơn.”

 

Trần Tứ An vẫn không dừng lại sự độc ác của mình: “Gọi là đoán mò ác ý gì chứ? Mẹ ruột của Liễu Vũ cũng không thích cô tôi, nói cô tôi xấu xí, không bằng Liễu Thanh Thanh. Liễu Vũ tự biết dùng khẩu trang che đi cái mặt xấu của mình. Cậu thì thích cô tôi cái gì? Tôi thấy cậu chỉ nhắm vào tiền của Liễu Vũ thôi.”

 

Người xung quanh ngày càng đông, tôi cảm thấy mình như bị lột trần giữa đám đông, phơi bày để mọi người phán xét.

 

Nhưng ngay giây sau đó, nắm đấm của Lâm Mặc rơi trên mặt Trần Tứ An, đấm hắn tôi ngã xuống đất.

 

Giọng nói mang theo sự tức giận bị kìm nén. “Tôi đã nói là tôi thích chị ấy, anh nghe không hiểu sao?”

 

Nắm đấm của Lâm Mặc rơi mạnh vào mặt Trần Tứ An, giống như nhiều năm trước, tôi lần đầu tiên đấu tranh chống lại sự kỳ thị về ngoại hình.

 

Nhưng mẹ tôi lại mắng tôi.

 

Vì vậy, tôi lại hoài nghi chính mình.

 

Phải chăng những người không xinh đẹp đều đáng bị chế giễu như thế này?

 

Tôi đã cố gắng hết sức để hòa giải với bản thân, nhưng rồi lại bị kéo vào vòng xoáy tự ti về ngoại hình.

 

Chìm đắm và vùng vẫy trong biển tự ti.

 

Bỗng nhiên, một bàn tay mềm mại nhỏ bé nắm chặt lấy tôi: “Nói gái mẹ anh đấy! Còn anh là một tên khốn có cha mẹ sinh ra nhưng không có người nuôi dạy à? Bản thân cũng chẳng ra gì, còn ở đây bình phẩm người khác.”

 

Xung quanh càng ngày càng có nhiều tiếng nói.

 

“Trời ơi! Body shaming à? Thằng này bị ngáo à, người tôi trông thế nào thì liên quan gì đến nó, có phải vì cô giáo quá giỏi nên thằng này ghen tị không?”

 

“Nhìn là biết chỉ là thằng ngu thôi.”

 

“Tôi xin có ý kiến. Tôi đã từng thấy gương mặt thật của cô Liễu ở phòng thí nghiệm, rất dễ thương, kiểu chị gái nhà bên, hoàn toàn không xấu xí gì.”

 

“Tôi cũng vậy! Cô Liễu từng dạy tôi. Cô rất tốt, còn mua đồ ăn vặt cho học sinh. Tính tình tốt, dáng đẹp, khí chất tốt, thằng này hoàn toàn là bịa đặt.”

 

“Các chị em, chuyện này không liên quan gì đến dung mạo thật của cô Liễu. Quay lại vấn đề chính, tùy tiện bình phẩm ngoại hình người khác với ngôn từ ác ý, thằng này thật là đạo đức suy đồi.”

 

“Đừng thảo luận nữa, kiếm anh nào can ngăn đi. Nếu Lâm Mặc đánh chết thằng cha này thì sẽ không tốt cho Lâm Mặc đâu.”

Các nam sinh cuối cùng cũng phản ứng lại và ùa lên, mượn cớ can ngăn mà đá Trần Tứ An túi bụi.

 

Có cô gái nắm tay tôi kéo tôi ra sau lưng mình.

 

“Không được, chúng tôi phải tìm lãnh đạo đuổi con chó này ra ngoài.”

 

(truyện đăng tại page Tiểu Linh Nhi, đứa nào reup là chó)

 

Nhiều năm sau, tôi và Trần Tứ An lại một lần nữa đứng chung trong văn phòng, chỉ khác là lần này sau lưng tôi là một nhóm học sinh chính nghĩa.

 

Và còn cả Lâm Mặc.

 

Lãnh đạo nhà trường xem lại camera, sau khi xem xong thì đi ra ngoài, hút một điếu thuốc rồi quay lại đấm Trần Tứ An một cú.

 

Lãnh đạo nói với nhân viên phụ trách kiểm duyệt doanh nghiệp tuyển dụng mùa thu: “Các cậu đúng là đói mà, sao lại để cả rác rưởi vào đây? Hủy tư cách của hắn, cấm mọi doanh nghiệp dưới tên trường của chúng tôi hợp tác với hắn. Nhanh đuổi hắn ra ngoài.”

 

Vẻ mặt nịnh nọt của Trần Tứ An đột ngột thay đổi: “Ông dựa vào đâu mà hủy tư cách của tôi, còn đánh người nữa? Tôi sẽ kiện các người!”

 

Lãnh đạo liếc mắt nhìn hắn: “Dựa vào việc tôi là người phụ trách tuyển dụng mùa thu này, phó hiệu trưởng của trường này. Hơn nữa, trường chúng tôi có khoa luật thuộc tốp ba toàn quốc, phòng pháp lý chưa từng thua trận nào.”

 

Nói xong, lãnh đạo quay người rời đi, để lại một câu:

 

“Hoan nghênh cậu kiện.”

 

Tôi lau nước mắt, sống lại trong lòng tốt của những người xung quanh.

 

10

Buổi tối, tôi và Lâm Mặc ngồi hóng gió trên bãi biển.

 

Sóng biển vỗ về, từng đợt xô vào bờ rồi lại rút ra xa, chỉ để lại bọt biển trắng xóa trên cát.

 

Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh, rồi quay sang nhìn Lâm Mặc bên cạnh.

 

Cậu cũng vừa hay đang nhìn tôi.

 

Tôi nói: “Cảm ơn em, Lâm Mặc.”

 

Lâm Mặc ôm tôi, hôn xuống.

 

Nụ hôn kéo dài rất lâu, rất lâu.

 

Cảm giác mềm mại biến mất, Lâm Mặc vẫn không buông tay, trong mắt cậu tràn đầy tình cảm sâu đậm.

 

Cậu nói: “Chị, xin lỗi vì không thể xuất hiện từ nhỏ để bảo vệ chị.”

 

“Bây giờ gặp cũng không muộn.”

 

Lâm Mặc lấy từ phía sau ra một hộp trang sức.

 

“Chúc mừng sinh nhật chị.”

 

Tôi mở ra là một chiếc vòng cổ ngọc trai rất đẹp.

 

“Em lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”

 

“Chị cho em nhiều tiền lắm, đây là tiền em đem đi đầu tư kiếm được.”

 

“Em đúng là một tiểu hồ ly tinh ranh.”

 

“Em biết kiếm tiền, biết nấu ăn, biết quán xuyến nhà cửa, vậy nên chị có thể cho em một cơ hội không?”

 

Lâm Mặc tiến lại gần tôi, hơi thở ấm áp phả vào gáy, cậu tiếp tục nói: “Chị, em thích chị. Có thể cho em một cơ hội để ở bên chị không?”

 

Tôi ngạc nhiên: “Hả? Chị cứ tưởng từ ngày chị đồng ý ngủ chung là chúng tôi đã ở bên nhau rồi cơ mà.”

 

Đêm ấy, chú cáo nhỏ quấn người thật chặt, không ngừng liếm láp người thương của mình, cái đuôi sau lưng quẫy tít như chong chóng.

 

11

Sau khi xác định mối quan hệ, Lâm Mặc đã nộp cho tôi toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình.

 

Tôi nhìn số tiền đó, gần bằng số tiền tôi đã tiết kiệm.

 

Tôi cắn răng mua luôn một căn nhà nhỏ.

 

Trong lớp học, cuối cùng tôi cũng tháo khẩu trang, các sinh viên vỗ tay và la hét, có cả những nam sinh huýt sáo.

 

“Cô Liễu đẹp nhất.”

 

Cuộc sống ngày càng tốt hơn.

 

Nhưng rồi tôi gặp lại Lạc Bắc.

 

Lạc Bắc đợi tôi dưới tòa nhà thí nghiệm.

 

Khi tôi đến gần, Lạc Bắc đưa cho tôi một chiếc vòng tay đã hết hàng từ lâu.

 

Đó là mẫu vòng tay chị họ tôi đeo vào năm cuối cấp ba, là quà sinh nhật Lạc Nam tặng chị.

 

Khi đó, tôi đã nhìn chiếc vòng tay rất lâu.

 

Tôi nói với Lạc Bắc: “Lạc Bắc, cậu có thể tặng cho tôi một món quà sinh nhật không? Không cần phải tốn tiền, cậu chỉ cần vẽ cho tôi một bức tranh thôi, tôi cũng thích rồi.”

 

Nhưng đến khi rời đi, tôi vẫn chưa nhận được món quà nào từ Lạc Bắc.

 

Tôi nhìn món quà muộn màng này, không nhận mà chỉ hỏi cậu tôi: “Lạc Bắc, cậu đây là có ý gì?”

 

Lạc Bắc cúi đầu, giọng van nài: “A Vũ, món đồ chị thích, tôi đã tìm rất lâu mới tìm được, chị đừng bỏ tôi được không?”

 

Tôi lắc đầu.

 

Lạc Bắc lao đến nắm lấy tay tôi: “Tại sao không được? Chúng tôi đã ở bên nhau mười ba năm rồi. A Vũ, trọn vẹn mười ba năm trời đấy. Tôi biết trước đây tôi đã bỏ mặc chị, sau khi chị đi, tôi cũng đã tìm đến Liễu Thanh Thanh, nhưng tôi nhận ra mình sai rồi. Tôi đối với chị ấy chỉ là cảm giác chinh phục của thú nhân sói. Tôi vốn không hề thích chị ấy.”

 

“A Vũ, người tôi thích luôn là chị.”

 

Tôi hất tay Lạc Bắc ra và chất vấn cậu tôi: “Nhưng cậu có biết không? Mười ba năm qua ngoài lần đầu tiên ôm cậu về nhà và lần chạm vào đuôi bị cậu hất ra, đây là lần đầu tiên chúng tôi tiếp xúc gần gũi đến vậy đấy?”

 

Lạc Bắc sững sờ một lúc, rồi giơ đuôi đến gần tôi: “Sẽ không có lần sau đâu, tôi sẽ không đẩy chị ra nữa. A Vũ, chị sờ nó đi, muốn sờ thế nào cũng được.”

 

Tôi lùi lại một bước: “Quá muộn rồi, Lạc Bắc.”

 

Ở bên cậu, tôi thật sự quá tủi nhục.

 

Là khối băng giá lạnh mà dù ủ ấp mười ba năm vẫn không thể tan chảy.

 

Nghĩ lại, chỉ nhớ đến những lần từ chối, những lần thờ ơ.

 

Lạc Bắc lo lắng nói: “Tôi có thể bù đắp mà.”

 

Tôi lắc đầu lần nữa: “Tôi đã có Lâm Mặc rồi.”

 

Lạc Bắc cúi đầu, rất lâu sau, môi cậu tôi mấp máy, chậm rãi thốt ra vài chữ: “Tôi không ngại sự tồn tại của anh tôi.”

 

“Nhưng tôi ngại. Tôi mong muốn có một người yêu chung thủy và tôi cũng muốn trở thành người yêu chung thủy của cậu ấy. Lạc Bắc, thực ra ngay từ đầu nếu cậu nói cho tôi biết người cậu chọn là chị họ, tôi sẽ không ngăn cản. Tôi thậm chí còn mong cậu nói sớm hơn, để không phải dày vò nhau suốt bấy nhiêu năm trời như vậy.”

 

Tôi dùng mu bàn tay lau nước mắt, mỉm cười với cậu tôi: “Lạc Bắc, chúng tôi đã không thể sống bên nhau một cách tốt đẹp thì hãy kết thúc trong êm đẹp nhé.”

 

Lâm Mặc hôm nay đến hơi muộn, lúc này, cậu ấy đang cầm một bó hoa hồng lớn đứng ở đằng xa.

 

Tôi chạy đến ôm chầm lấy Lâm Mặc: “Chúng tôi đi thôi.”

 

Lạc Bắc đi theo suốt dọc đường.

 

Lâm Mặc hỏi tôi: “Chị, sao anh tôi lại đến làm phiền chị nữa?”

 

“Không có gì, chỉ là chào tạm biệt thôi.”

 

Lạc Bắc đứng ngoài sân ba ngày ba đêm.

 

Tôi liên lạc với Lạc Nam, nhờ cậu ấy đến cưỡng ép đưa em trai mình đi.

 

Sau khi bị tiêm thuốc an thần, câu nói cuối cùng Lạc Bắc cố gắng thốt ra là: “Anh, em van anh, đừng chia cắt em và A Vũ.”

 

Lạc Nam cũng cố gắng khuyên tôi: “Thực ra Tiểu Bắc rất yêu em, chiếc vòng tay mà nó tặng em là do nó học làm rất lâu, tự tay làm đó.”

 

Tôi cười buồn: “Những thứ tôi tự tay làm cho Lạc Bắc không ít đâu. Nhưng Lạc Bắc có bao giờ trân trọng dù chỉ một lần không?”

 

Khi Lạc Nam ra về vẫn còn thở dài cảm thán: “Sao lại thành ra nông nỗi này chứ?”

 

Nhưng, có những chuyện, có những người, một khi đã bỏ lỡ, sẽ không bao giờ quay lại được nữa.