Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Ta và biểu tỷ nhặt được cặp sói song sinh Chương 3: Ta và biểu tỷ nhặt được cặp sói song sinh

Chương 3: Ta và biểu tỷ nhặt được cặp sói song sinh

11:34 sáng – 05/07/2024

7

Dưới sự chăm sóc của Lâm Mặc, tôi dần hồi phục từng ngày.

 

Hôm nay nắng thật đẹp, tôi và Lâm Mặc ra sân phơi chăn.

 

Tôi và Lâm Mặc phơi chăn một lúc thì đùa giỡn với nhau.

 

Bên ngoài có người gọi tôi: “A Vũ.”

 

Tôi quay đầu lại và nhìn thấy Lạc Bắc.

 

Chiếc móc áo trên tay tôi rơi xuống. Lâm Mặc nhận thấy sự khác lạ trong cảm xúc của tôi, đứng chắn trước mặt tôi.

 

Tôi kéo góc áo của Lâm Mặc.

 

“Không sao, chị quen cậu ấy. Em đi rửa cua trước đi, chị nói chuyện vài câu với cậu tôi.”

 

Lâm Mặc gật đầu và đi về phía bếp.

 

Tôi và Lạc Bắc đi đến băng ghế dài bên bờ biển.

 

Gió biển thổi lồng lộng, làm rối mái tóc của tôi.

 

Tôi gượng gạo mỉm cười, cố gắng che giấu sự bối rối: “Lâu rồi không gặp, Lạc Bắc.”

 

Lạc Bắc chỉ hỏi: “Con cáo đó là ai?”

 

“Thú nhân tôi mới nhận nuôi.”

 

Giọng điệu của Lạc Bắc không tốt, nhưng thái độ của cậu tôi đối với tôi từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy.

 

“Thế còn tôi thì sao?”

 

“Chúng tôi đã giải trừ quan hệ nhận nuôi rồi.”

 

“Chị định bỏ rơi tôi vì con quái vật xấu xí đó sao?”

 

Tôi không kiềm chế được, tát mạnh vào mặt Lạc Bắc.

“Đừng dùng từ đó để nói về Lâm Mặc.”

 

Đôi mắt của Lạc Bắc đầy vẻ khó tin.

“A Vũ, rõ ràng là chị đã nói sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi.”

 

“Nhưng người cậu muốn luôn là Liễu Thanh Thanh, phải không? Tôi chỉ là giúp cậu hoàn thành tâm nguyện mà thôi.”

 

Lạc Bắc như hiểu ra điều gì đó, nắm chặt vai tôi hỏi: “Hôm đó chị đã nghe thấy phải không?”

 

“Nghe thấy thì sao?”

 

“Xin lỗi…”

 

Lạc Bắc dường như muốn nói thêm gì đó, nhưng tôi không muốn nghe nữa.

 

Tôi đứng dậy và rời đi.

 

Lang thang vô định bên bờ biển.

 

Điện thoại reo lên, là tin nhắn của người bạn thuở nhỏ Đường Nguyệt Như.

 

[Vũ Vũ bảo bối, chị họ của cậu sắp kết hôn với thú nhân của cô ấy, cậu có về không?]

 

Hóa ra mọi hành vi của Lạc Bắc đều có nguyên do.

 

Cậu tôi chỉ là không có được ánh trăng sáng của mình, không thể cướp đi sự cứu rỗi của mình.

 

Đồng thời, lại không nỡ rời xa sự chăm sóc và quan tâm của tôi.

 

Thật nực cười.

 

(truyện đăng tại page Tiểu Linh Nhi, đứa nào reup là chó)

 

Tôi đi dọc bờ biển rất lâu, rất lâu.

 

Khi tôi về đến căn nhà nhỏ, Lâm Mặc đã hấp cua xong và còn làm những món mà tôi thích khác.

 

Lâm Mặc đi đi lại lại trong sân, hai tay không ngừng chà sát vào nhau.

 

Ngay khi nhìn thấy tôi bước vào cửa, cậu lao đến ôm chầm lấy tôi, đuôi cọ cọ vào tay tôi: “Chị, chị về rồi à?”

 

“Ừ.”

 

“Em cứ tưởng chị không cần em nữa.”

 

Tôi vuốt ve chiếc đuôi cáo của Lâm Mặc để an ủi: “Không đâu, đừng nghĩ nhiều.”

 

“Nhưng ánh mắt của thú nhân lúc nãy nhìn chị làm em rất lo lắng, hơn nữa cậu tôi rất đẹp trai.”

 

Giọng Lâm Mặc càng nói càng nhỏ, nước mắt lăn dài trên má.

 

Tôi đưa tay chạm lên mặt Lâm Mặc.

“Chị tặng em một món quà nhé?”

 

Tai cáo của Lâm Mặc khẽ vểnh lên.

 

Tôi nhón chân lên, đưa tay vuốt ve: “Cho chị sờ tai một chút, chị sẽ nói cho em biết.”

 

Lâm Mặc cúi xuống, giống như cách Lạc Nam từng cúi xuống nhiều năm trước vậy.

 

Tôi cẩn thận đưa tay ra, chạm vào thứ mà thuở nhỏ không thể có được.

 

Tôi nói: “Lâm Mặc, khuôn mặt của em có thể chữa được, chị đã tích đủ tiền rồi.”

 

Lâm Mặc trầm ngâm một lúc, rồi hỏi: “Chị, chị định chữa khỏi cho em rồi đi theo thú nhân đó phải không?”

 

Tôi nhéo đuôi Lâm Mặc, rồi ghé sát tai cậu nói. “Lâm Mặc, bao giờ thì em mới bỏ được thói quen suy diễn lung tung này hả?”

 

Thực ra tôi hiểu mà.

 

Nỗi bất an của Lâm Mặc bắt nguồn từ sự tự ti.

 

Cái cảm giác không xứng đáng đã ăn sâu vào tận xương tủy, không thể nào xóa nhòa trong chốc lát.

 

Vì vậy tôi sẽ cho cậu ấy sự an toàn tuyệt đối.

 

Lâm Mặc đột nhiên cúi đầu, lần đầu tiên liếm cổ tôi, tôi không quen nên đẩy cậu ra: “Các cậu tuổi chó à? Sao đều thích liếm người thế?”

 

“Chị, cậu tôi cũng đã từng liếm chị sao?” Tay của Lâm Mặc nắm chặt rồi lại thả lỏng, như thể tự trấn an mình rồi mới nói tiếp: “Không sao, chỉ cần bây giờ bên cạnh chị là em là được.”

 

Tôi nhảy lên gõ đầu cậu một cái: “Cậu tôi không cho chạm vào đâu. Cậu tôi thích chị họ của tôi, hiểu chưa?”

 

Buổi tối, Lâm Mặc ôm một cái gối gõ cửa phòng ngủ của tôi: “Chị, em có thể ngủ cùng chị không?”

 

Tôi không từ chối.

 

Đuôi cáo rất ấm áp, thú nhân cáo cũng rất ấm áp.

 

Tôi cuộn tròn trong đó, quên đi những bất mãn và đấu tranh của nửa đời trước.

 

8.

Tôi không dự đám cưới của chị họ, chỉ nhờ Đường Nguyệt Như gửi quà.

 

Sự xuất hiện của Lạc Bắc dường như chỉ là ảo giác của tôi.

 

May mắn là cuộc phẫu thuật của Lâm Mặc rất thành công.

 

Nhìn khuôn mặt ấy, tôi phần nào hiểu ra lý do tại sao chủ cũ của cậu lại muốn bán cậu đi làm việc trong ngành đặc biệt.

 

Cậu ấy thực sự sở hữu nhan sắc phi phàm.

 

Đôi mắt phượng toát lên vẻ lả lơi, sống mũi cao thẳng, bờ môi đỏ thắm.

 

Vết sẹo trước đây che khuất đi vẻ đẹp hoàn hảo giờ đây đã được lộ ra.

 

Nhưng chính vì quá đẹp nên khiến tôi cảm thấy bản thân mình không xứng đáng.

 

Lâm Mặc nhìn tôi có chút bực bội, rụt rè hỏi: “Chị, sao thế? Có phải em không đủ đẹp nên chị không thích không?”

 

Tôi xoa xoa tai cậu ấy: “Không, rất đẹp là đằng khác.”

 

Sau khi Lâm Mặc xuất viện, cậu vẫn đều đặn hằng ngày mang cơm cho tôi.

 

Mà anh Trương đã thân thiết đến mức đưa tiền ăn để Lâm Mặc nấu luôn cho anh một phần cơm.

 

Hôm nay trong văn phòng có một số sinh viên, họ đến hỏi liệu có thể tham gia vào nhóm nghiên cứu của tôi không?

 

Vì vậy khi Lâm Mặc bước vào, cậu bị một đám người vây quanh.

 

Sau khi Lâm Mặc ngượng ngùng rời đi, anh Trương là người mở lời trước: “Ôi trời, đây có phải là Lâm Mặc trước kia không? Đẹp đến mức quá đáng.”

 

Có thầy giáo mở đầu, sinh viên cũng nối lời.

 

“Cô Liễu đúng là có con mắt tinh tường.”

 

“Đúng rồi, đúng rồi.”

 

“Ha ha ha, không ai nhập vai Lâm Mặc à? Lúc nghèo khó và tuyệt vọng nhất được cưu mang cứu vớt, nếu là tôi, tôi cũng sẽ cùng cô Lưu sống chết có nhau.”

 

“Đúng vậy, thủ tục nhận nuôi và phẫu thuật đều tốn không ít tiền.”

 

“Wow! Thật cảm động!”

 

Tôi đứng ngoài cửa khẽ ho một tiếng, các sinh viên lập tức chuyển hướng sang chủ đề về sự phát triển của đề tài nghiên cứu.

 

Khi tôi tan làm, Lâm Mặc đã lái xe đợi sẵn ở dưới lầu.

 

Lâm Mặc không còn cúi đầu nữa.

 

Cậu biết cười rồi.

 

Mỗi khi cậu cười, tôi lại cảm thấy như ánh sáng đang xoay tròn trên khuôn mặt cậu, rồi lại xoay sang trái tim tôi.

 

Còn tôi thì ngày càng trở nên im lặng.