Ta là thánh nữ thanh lãnh bên cạnh thiếu niên Quốc sư.
Khi Quốc sư giảng kinh cho Hoàng hậu, hắn đã vượt quá khuôn phép, mà ta khi ấy đang dâng hương sen đàn vào trong.
Lư hương bất chợt rơi vỡ, khiến người ngoài kinh động.
Hoàng đế vội vã bước vào.
Sợ rằng Hoàng hậu sẽ bị liên lụy, Quốc sư bỗng nhiên kéo ta vào lòng, mạnh mẽ hôn xuống.
“Thỉnh bệ hạ thứ tội, vi thần cùng Thanh Liên tình cảm sâu đậm, khó lòng kiềm chế.”
Chúng nhân chứng kiến cảnh này, xì xào bàn tán, cho rằng cái gọi là thánh nữ sớm đã mất đi sự thanh khiết vì hắn.
Dưới sự mặc nhận của Quốc sư, ta càng không có cách nào biện bạch.
“Ngươi đi theo ta bao năm, vốn dĩ cũng chẳng thể gả đi đâu. Thanh bạch hay không thì có gì quan trọng? Cùng lắm chỉ bị người đời bàn tán đôi câu. Nhưng hoàng hậu… nếu chuyện này bại lộ, nàng ấy chắc chắn phải chết.”
Ta nhẹ nhàng nhắm mắt, giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên má.
“Sư huynh nói không sao, vậy thì… không sao đi.”
Hắn vẫn chưa hay biết, ngày hôm qua ta vừa lấy thân phận thánh nữ, viện cớ không thể phá giới để cự tuyệt vị đế vương cao cao tại thượng kia.
Giờ đây… hắn tuyệt đối sẽ không buông tha ta nữa.