Năm ấy ta tiến cung mới chỉ mười bốn tuổi.
Hoàng đế vừa nhìn ta đã nổi điên lên.
“Ai đưa nàng vào đây đấy?”
Chung Trạch hô to với đám người xung quanh, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Thái giám đại tổng quản, tung cước tới không hề nương tay, in một dấu giày lên cái mông Thái giám đại tổng quản.
Thái giám đại tổng quản biết điều còn thuận thế lăn lông lốc, kêu: “Hoàng thượng! Người này do Đường Vương gia gửi tới…”
“… Nhìn trầm hèn hạ vậy sao?” Chung Trạch tức tới bật cười: “Năm nay Trẫm cũng hơn ba mươi rồi, hắn lại gửi một đứa bé mười bốn tuổi cho Trẫm. À, đúng rồi, lần trước còn gửi tới một người năm mươi tư tuổi…”
Nghĩ đến đây, đột nhiên sắc mặt Chung Trạch cứng đờ.
Bởi vì hắn nhớ tới một đoạn đối thoại vô cùng kỳ quái…
Đường Vương gia: “Hoàng thượng, đừng thấy cô gái này năm mươi bốn tuổi rồi nhé, đánh đàn tỳ bà hay lắm đấy!”
Chung Trạch: “Cút! Năm mươi bốn tuổi, ta cho ngươi năm mươi bốn! Sao không phải là bốn tuổi luôn đi hả?”
Nội tâm Đường vương gia đứng bên: Ồ, hoàng thượng thích trẻ mười bốn tuổi đây.
Sau đoạn đối thoại đó, ta bị đưa vào cung.