“Mẫu thân phải sống, mẫu thân không thể chết, Lệnh Nghi của mẫu thân còn quá nhỏ, nếu mẫu thân chết, con sẽ làm sao đây?”
Khuôn mặt đỏ hồng của bà ấy trong chốc lát đã biến thành tái nhợt.
Bà ấy run rẩy đôi môi khô nứt, lắng nghe tiếng khóc xé lòng của đứa trẻ bên tai, nắm chặt lấy tay ta, móng tay cào rách da thịt ta mà không hề nhận ra.
Bà ấy hoảng loạn, không cam lòng, cố gắng cầm cự.
Nước mắt rơi xuống cánh tay ta.
Bà ấy cứng đờ người, sờ lên khuôn mặt ta, buồn bã hỏi.
“Con à, không còn mẫu thân, con sẽ sống thế nào đây, còn em con thì làm sao bây giờ?”
Ta vô hồn tuyệt vọng, nắm chặt tay bà ấy, cố dùng khuôn mặt nóng hổi của mình làm ấm đôi tay lạnh giá của bà.
“Mẫu thân, con sẽ sống tốt, con cũng sẽ chăm sóc tốt cho đệ đệ.
“Mẫu thân, nếu người còn sống, con sẽ hiếu thảo với người, con sẽ không nghịch ngợm, con sẽ chăm chỉ tập đàn, con sẽ không kêu đau tay nữa.
“Mẫu thân, tay con không đau nữa, nhưng tim con đau quá, con buồn lắm, con sợ lắm…”
Trời không vì sự sợ hãi của ta mà thương xót, để lại mẫu thân bên cạnh ta.
Phụ thân ta cũng sẽ không vì tức giận mà mở miệng nói chuyện trở lại.
“Phụ thân, món nợ ông nợ mẫu thân ta, trời không thu, ta sẽ đòi, ta sẽ đòi lại công lý cho mẫu thân.”
Ta mỉm cười với ông ta, nước mắt từ khóe mắt ta chảy ra như những hạt ngọc.
Ông ta cũng vừa cười vừa khóc, gương mặt méo mó, chế giễu ta một cách cay độc.
“Ngươi… nhan sắc tàn úa… sẽ bị Thái tử… vứt bỏ… ta… chờ… ngươi…”
Ta mỉm cười khinh bỉ, không nói lời nào.
Tình yêu đối với ta chỉ là một nấc thang để leo lên cao.
Có thể một ngày nào đó, ta sẽ chết vì những mưu kế của chính mình.
Nhưng ta sẽ không bao giờ thất bại vì tình yêu của Ninh Ngọc.
Ba tháng sau hôn lễ với Ninh Ngọc.
Ta mang danh Thái tử phi, không chỉ mỗi ngày phát cháo cứu trợ, mà còn cùng các quan lại xây dựng nhà ở cho dân bị thiên tai, đích thân xuống ruộng trồng lúa, sắp xếp cho những người phụ nữ lưu lạc học nghề thêu hoặc làm bếp để tự kiếm sống.
Khi ta mang thai ba tháng, ngựa của Bát hoàng tử phát cuồng trên phố, và ta đã cứu một ông lão suýt bị giẫm đạp, nhưng lại bị sảy thai ngay tại chỗ.
Ông lão đó là Thái phó đã về hưu, thầy của hoàng đế.
Bát hoàng tử bị phạt, bị đày đến phiên bang.
Ninh Ngọc vì chuyện của ta không chỉ được hoàng đế khen ngợi, mà còn giành được sự ủng hộ của Thái phó.
Khi ta dưỡng bệnh, môn sinh của Thái phó đều mang lễ vật đến Đông cung thăm hỏi ta.
Ninh Ngọc ngày càng trở nên điềm đạm và tỏ ra là một Thái tử có phong thái quân tử, trong chốc lát, nhận được nhiều lòng dân và sự ủng hộ từ các quan.
Bát hoàng tử là con trai của Kế hậu, cũng là đối thủ lớn nhất mà Ninh Ngọc lo lắng.
Ninh Ngọc và Ninh Chiêu từng bị Bát hoàng tử đè nén rất nhiều, lần này, thế cục đã đảo ngược.
Ninh Ngọc tự tay thay băng cho ta, ánh mắt chàng đỏ hoe khi nhìn vết thương sâu đến tận xương của ta.
“Lệnh Nghi, nàng đã chịu khổ rồi, sao lại có thể như thế…”
Ta nằm trong lòng chàng, dịu dàng hôn lên chàng.
“Điện hạ là phu quân của thiếp, thiếp tất nhiên phải lo toan cho ngài, dù có phải hy sinh tính mạng này cũng không nề hà.”
Chàng mím môi, sắc mặt u ám, nắm chặt tay chặt tay ta.
“Đừng nói bậy, nàng là thê tử duy nhất của ta, đã cùng ta chịu khổ thì cũng phải cùng ta hưởng vinh hoa.”
Ánh mắt chàng lóe lên, dần dần trở nên kiên định.
“Lệnh Nghi, ta sẽ khiến nàng trở thành người phụ nữ tôn quý nhất thế gian này.”
Khi đệ đệ của ta từ Thái học đến Đông cung thăm ta, đệ ấy mang trên người mùi bùn và mùi cá tanh nồng, tay cầm vài con cá vược và cá chép béo tròn, buộc bằng dây cỏ.
Đệ ấy nhìn ta với khuôn mặt trắng bệch, giọng khàn khàn nói với nhũ mẫu của ta:
“Nhũ mẫu, người đi hầm cá cho tỷ tỷ con tẩm bổ đi.”
Ta nhìn đệ ấy đã lớn thành một chàng trai trẻ, rơi nước mắt vì hạnh phúc.
Khi Ninh Ngọc rời đi, trong phòng chỉ còn ta và đệ đệ.
Đệ ấy lặng lẽ nhìn ta.
Mãi một lúc lâu.
Cuối cùng đệ đệ mới run rẩy cất tiếng:
“Tỷ tỷ, đệ sẽ chăm chỉ học hành, đêh sẽ đỗ đạt cao, sẽ được phong hầu bái tướng, sẽ trở thành chỗ dựa cho tỷ.
“Đệ sẽ làm được.
“Tỷ có thể chăm sóc tốt cho bản thân, yêu quý bản thân không, đừng làm tổn hại đến chính mình nữa.
“Nếu con đường đệ đi mà phải đánh đổi bằng mạng sống của tỷ, thì đệ sẽ chết ngay bây giờ, đệ sẽ đi tìm mẫu thân, tỷ cứ coi như đệ đã chết rồi.”
Chiếc mặt nạ giả tạo bao năm, những mưu kế điều khiển lòng người của ta, khi đối diện với đệ ấy, đã hoàn toàn tan vỡ.
Trong cung, mỗi năm ta chỉ gặp được đệ ấy một lần.
Mỗi lần gặp, đệ ấy chỉ lặng lẽ nhìn ta, không chớp mắt, đến cuối cùng mới nhỏ giọng nói:
“Tỷ tỷ gầy đi rồi, tỷ phải ăn uống cho đàng hoàng.”
Những lá thư đệ ấy gửi cho ta đã chất đầy cả một rương.
Và mỗi lá thư đều kết thúc bằng dòng chữ:
[Tỷ tỷ, tỷ phải ăn uống cho đàng hoàng.]
Ta vừa khóc vừa vuốt ve khuôn mặt đệ ấy.
“Đừng khóc nữa, tỷ biết rồi.”
Đệ ấy nhìn ta với ánh mắt bướng bỉnh: “Nếu tỷ lừa đệ, đệ sẽ không học hành nữa. Tỷ tỷ , tỷ hãy tin đệ, cho dù tỷ không phải là Thái tử phi, cho dù chúng ta không có gì cả, dù phải sống trong nghèo khổ, nhưng tỷ có đệ, và đệ có tỷ, đệ vẫn sẽ cố gắng. Đệ sẽ học hành, đệ sẽ nuôi tỷ.”
Mắt đệ ấy đỏ hoe, vội vã dùng mu bàn tay lau nước mắt.
“Đệ không cần tương lai được đánh đổi bằng mạng sống của tỷ, đệ chỉ cần tỷ khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
“Tỷ tỷ, em chỉ còn có tỷ thôi.”
Ta vuốt ve đầu đệ ấy, mỉm cười rạng rỡ.
“Sẽ không có chuyện đó nữa, sau này sẽ không bao giờ có chuyện đó nữa.”
Những lời đó tất nhiên chỉ là để lừa đệ ấy.
Ta đã chọn một con đường đầy quyền lực và lòng tham.
Ta không thể quay đầu lại được.
Và ta cũng không muốn quay đầu lại.
11
Ta sống đến năm 89 tuổi, cả đời đầy những biến động dữ dội.
Đệ đệ quả thực như lời đã nói, đệ ấy cố gắng hết mình thi đỗ, từ trạng nguyên, được phong hầu bái tướng, rồi đến vị trí chỉ dưới một người.
Con đường ấy thật khó đi.
Sự non nớt trong ánh mắt đệ ấy đã dần phai nhạt, thay vào đó là sự lạnh lùng, tàn nhẫn hơn.
Đệ ấy nói.
“Tỷ tỷ, đệ sẽ làm chỗ dựa cho tỷ.”
Ở nơi cao nhất, trên đỉnh quyền lực.
Từ Thái tử phi trở thành Hoàng hậu, rồi đến Thái hậu.
Chỉ có Ninh Ngọc là không thay đổi.
Chàng đối với ta, suốt mười năm không hề lay chuyển.
Còn ta, đầy toan tính, chàng chết trước ta.
Ta tưởng rằng ta không yêu chàng.
Nhưng khi người ấy thực sự sắp rời khỏi cuộc đời ta, ta lại hoảng loạn.
Chàng vuốt ve đôi lông mày của ta, như thường lệ, nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng.
Chàng đặt ngọc tỷ, thứ quyền lực mà ta đã khao khát suốt nửa đời người, vào tay ta.
Chàng để lại di chiếu, cho phép ta lâm triều xưng đế.
Chàng vén những lọn tóc rơi xuống của ta, giống như đêm tân hôn, đôi tay chàng run rẩy khi thay ta tháo trâm vòng.
“Lệnh Nghi, ta thích nhất là vẻ tham vọng đầy toan tính của nàng.
“Ta biết nàng giả vờ ngoan ngoãn.
“Từ lần đầu ta đọc bài văn của nàng, xem sách lược của nàng, ta đã biết về chí hướng của nàng.
“Cứ làm đi, làm những gì nàng muốn, từ nay không cần phải giấu ta nữa, ta đều biết.”
Nước mắt ta tuôn như mưa.
Chàng lau nước mắt cho ta, cười ngây thơ như trẻ con mà nói:
“Lệnh Nghi à, ta thích nàng lắm, nhưng nàng thật phiền phức, lúc nào cũng bắt ta đọc những tấu chương chẳng bao giờ xem hết được, ta chẳng còn thời gian để ăn một bữa cơm với nàng.
“Nàng có biết không, nàng đã bao lâu rồi chưa cùng ta ăn một bữa cơm đàng hoàng?”
Ta nức nở không thành tiếng, chàng lẩm bẩm tự nói một mình.
“Nàng chắc chắn không biết đâu.
“Đã ba mươi ba ngày rồi.”
Chàng cười cay đắng rồi nhắm mắt lại.
Ta gào khóc, đau đớn ập đến khiến ta nôn ra máu không ngừng.
Ta luôn trưởng thành trong sự mất mát.
Cái chết của mẫu thân dạy ta biết hận.
Cái chết của Ninh Ngọc dạy ta biết yêu.
Ta chết trong một đêm đang phê duyệt tấu chương.
Cả đời ta đã cống hiến cả tâm trí, máu thịt.
Cùng với chàng, chúng ta đã dùng cả cuộc đời này để cai quản thiên hạ.
Các con ta ôm lấy ta trong vòng tay, chúng đều rất tốt, không méo mó, lạnh lùng như ta thời trẻ.
Chúng giống Ninh Ngọc, mang trong tim sự nhân từ và lương thiện.
Ninh Ngọc đã dạy chúng rất tốt.
Linh hồn ta lơ lửng trên không, nhìn con trai ta trong sự bảo vệ của đệ đệ, tiếp tục con đường mà ta và Ninh Ngọc đã đi trước đó.
Con hỏi đệ đệ ta.
“Mẫu hậu khi còn trẻ là người thế nào?”
Đệ đệ dừng lại một chút, dường như hồi tưởng, cuối cùng cười nhẹ và nói.
“Nhũ mẫu kể lại rằng khi còn nhỏ, tỷ tỷ rất thích làm nũng với ngoại tổ mẫu của con, trèo cây để lấy trứng chim, làm rơi trúng tiểu thư nhà Ngự sử, khiến cô bé sợ khóc òa lên, ngoại tổ mẫu cầm gậy đuổi khắp sân, còn tỷ tỷ thì vừa chạy vừa kêu mẫu thân ——”
Đệ ất ngừng lại, vẻ mặt thoáng buồn bã.
“Thật tiếc, sau đó, ta không còn được gặp lại tỷ tỷ tươi vui như vậy nữa.”
End