Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VỆ NGỌC Chương 5 VỆ NGỌC

Chương 5 VỆ NGỌC

8:29 chiều – 27/10/2024


“Không còn quan trọng nữa, chẳng còn gì đáng kể nữa.”


Ta bước đi, lê bước chân tập tễnh về phía xe ngựa, từ đầu đến cuối không liếc nhìn Ninh Ngọc đang mặt mày tái nhợt dù chỉ một lần.

Từ khe rèm của xe, ta thấy Ninh Chiêu khóc lóc chạy đến bên Ninh Ngọc, vô vọng hỏi chàng.

“Ca ca, phải làm sao đây? Ta phải làm sao?”

Ninh Ngọc nhắm mắt, khi mở ra, đôi mắt chàng đã đỏ rực, không còn vẻ bối rối lúc trước, chỉ còn lại sự lạnh lùng.

Chàng nói với giọng đều đều.


“Phải làm sao? Đơn giản thôi, ai nợ thì phải trả, kẻ đáng chết thì phải chết.”

8

Nghe nói ta làm Ninh Chiêu khóc, vừa bước xuống xe, ta đã bị phụ thân tát mạnh một cái, bắt ta quỳ xuống.


Ông ta chỉ vào mũi ta mà chửi mắng:

“Ngươi gan to lắm, ngay cả công chúa cũng dám đắc tội! Ta không giữ ngươi nữa, ngươi đi theo Dương đại nhân đi!”


Dương Tuấn Đồng, bụng phệ, cười cợt tiến lại gần, định đưa tay chạm vào mặt ta.

“Vệ Huynh đừng đánh nàng ta hỏng, nhìn xem khuôn mặt này xinh đẹp biết bao.”

Trước khi bàn tay hắn kịp chạm vào ta, một mũi tên từ xa bay tới, xuyên qua bàn tay của hắn.

Hắn ngã xuống đất, hét lên đau đớn: “Ai đó! Là ai?!”


Phụ thân ta sợ hãi, vội trốn sau lưng hắn.

Ta nhìn họ với vẻ mặt khinh bỉ trong lòng.

Chỉ một bức chân dung gửi đến Dương gua, đã đủ khiến Dương Tuấn Đồng nảy sinh ý đồ xấu với ta.


Hắn liên tục đối đầu với cữu cữu ta trên triều đình.

Chết một tên như hắn, chẳng có gì oan uổng.

Ninh Ngọc dẫn theo cấm vệ quân tới đọc thánh chỉ.


Dương Tuấn Đồng tham ô hối lộ, bị cách chức và điều tra.


Phụ thân ta lập tức đứng cách xa hắn ba thước, hô lớn: “Ta không phải đồng bọn của hắn! Không phải đồng bọn!”


Không ai để ý tới ông ta, Ninh Ngọc cúi người đưa tay về phía ta: “Lệnh Nghi, ta đến rồi.”

Ta nhắm mắt lại: “Điện hạ đến đây làm gì?”

Chàng mạnh mẽ nắm lấy cổ tay ta, kéo ta đứng dậy.

“Đến rước nàng, được không?”

“Điện hạ đùa rồi.”

Chàng kéo ta lên ngựa, phi thẳng đến Đông cung, mở kho báu, đưa ta xem danh sách sính lễ.


“Hôm nàng rời cung, ta đã đi thuyền đến nhà ngoại, mang theo sính lễ mà mẫu hậu ta đã chuẩn bị cho con dâu tương lai, còn đưa cả ông ngoại đã về hưu đến tham dự hôn lễ của chúng ta, gặp cháu dâu tương lai.”


Ta rơi nước mắt, nghẹn ngào nói.


“Ngài không phải từng nói coi ta là em gái, không thích ta sao?”

“Ta thích!” chàng sốt sắng nói, “Ta thích nàng, chỉ là ta không hiểu lòng mình, là ta ngu ngốc!”
Chàng cúi người, dịu dàng lau nước mắt cho ta, giọng nói nhẹ nhàng an ủi.


“Ta không mong nàng tha thứ cho ta ngay bây giờ, ta sẽ từ từ chuộc lỗi, được không? Đừng phớt lờ ta nữa, cũng đừng gọi ta là ca ca.

“Lệnh Nghi, ta không chịu nổi, ta đau khổ đến phát điên rồi.”


Ta chủ động ôm lấy cổ chàng, trong mắt hiện lên vẻ sáng tỏ.


“Điện hạ, ta cũng đã buồn nhiều ngày rồi, ngài nhất định phải bù đắp cho ta thật tốt đấy.”

9

Hôn sự giữa ta và Thái tử đã được định đoạt.
Phụ thân ta tức đến mức râu tóc dựng ngược, cả ngày ở nhà chỉ trích bóng gió.


Ta vừa ăn hạt dưa, vừa nhìn ông ta.

“Phụ thân biết vì sao phụ thân không sao không? Vì nếu phụ thân gặp chuyện, thì ta sẽ trở thành con gái của tội thần.”

Ta ném vỏ hạt dưa trên bàn vào tay ông ta.

“Nhưng phụ thân cũng nên cẩn thận, biết đâu một ngày nào đó phụ thân lại chết bất đắc kỳ tử thì sao?”


Cơ thể ông ta run rẩy, răng nghiến chặt, im lặng vài ngày, rồi bày ra một kế hoạch lớn.

Vào ngày trước lễ cưới của ta và Thái tử, ông ta về phủ, bên cạnh là Vệ Châu xinh đẹp tuyệt trần.
Ông ta trầm giọng nói với ta.


“Con dung mạo tầm thường, còn muội muội của con thì quốc sắc thiên hương, xinh đẹp hơn con rất nhiều. Có nàng theo con về phủ Thái tử, chắc chắn sẽ giúp con giữ được ân sủng.


“Vệ Ngọc, đây là điều con nợ muội muội của mình, đừng quên mẫu thân nó đã chết thế nào. Nếu con không đồng ý, ta sẽ phanh phui mọi chuyện, chẳng ai được sống yên ổn. Nếu danh tiếng của con bị phá hoại, con đừng mơ bước chân vào Đông cung.”


Giờ đây, địa vị đã đảo ngược, ông ta lại dám dùng mạng mình để đe dọa ta.

Ta nhìn Vệ Châu với vẻ nửa cười nửa không.

“Muội muốn lấy chồng sao?”


Nàng ta lạnh lùng nhìn ta, từng chữ từng lời chậm rãi.

“Muội sẽ thay tỷ giữ sủng ái, bảo đảm tỷ ở Đông cung không mất ân sủng.”


Ta gật đầu: “Được, vậy muội sẽ làm thiếp theo hầu ta ngày mai xuất giá.”

Nàng ta muốn tìm cái chết, ta chỉ có thể toại nguyện cho nàng ta.

10

Sáng hôm sau, Vệ Châu mãi vẫn không xuất hiện.


Cho đến khi Ninh Ngọc đến trước cửa tân phòng để đón dâu, nàng mới xuất hiện trong bộ đồ trắng tinh, không trang điểm phấn son.

Nàng ta thanh tao, mỗi bước đi như hoa sen nở dưới chân, tựa như một tiên nữ từ chín tầng trời hạ phàm.

Nàng ta dịu dàng đứng bên cạnh ta, đỡ lấy tay ta, cúi chào Ninh Ngọc.

Hỉ phụ rực rỡ trên người ta trở thành tấm nền hoàn hảo cho nàng ta.

Quả đúng là “gái muốn đẹp, phải mặc áo tang.”
Mọi ánh mắt đều dừng lại trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng ta.


Ngoại trừ Ninh Ngọc, sắc mặt chàng u ám, ánh mắt nhìn Vệ Châu như nhìn một người đã chết.

Vệ Châu không bỏ lỡ ánh mắt ngưỡng mộ thoáng qua trong mắt mọi người xung quanh.

Nàng ta kiêu hãnh nhếch môi, không chút ngại ngần đối diện với Ninh Ngọc, cố gắng gửi gắm ánh mắt tình tứ.

Ta thầm thở dài trong lòng.

Thật ngốc nghếch, ngay cả khi muốn giành lấy sự chú ý, nàng ta cũng không nên chọn ngày ta và Thái tử thành hôn.


Buổi lễ này không chỉ liên quan đến danh dự của ta, mà còn là thể diện của hoàng gia.

Ninh Chiêu tức giận đến mức lao tới tát nàng ta một cái.


“Ngươi làm sao vậy, hôn lễ của Thái tử và Thái tử phi, ngươi lại mặc một bộ đồ trắng, muốn chết à?


“Người đâu, kéo ả ta ra ngoài, đánh chết cho ta!”


Vệ Châu không chút sợ hãi, chỉ nhìn Thái tử với ánh mắt đỏ hoe, tràn đầy cầu xin.

Thái tử nhíu mày, ánh mắt Vệ Châu lóe lên niềm vui, nhưng ngay sau đó chàng nói:

“Đánh chết sẽ không hay, ban cho nàng ta cái chết tự treo cổ đi.”


Vệ Châu lúc này mới sợ hãi thật sự.

Ninh Chiêu quát: “Lũ chết tiệt, còn không kéo đi?!”

Ngày vui của ta trở thành tang lễ của Vệ Châu, phụ thân ta hộc máu, định phanh phui mọi chuyện năm xưa, kéo ta cùng chết.

Nhưng ông lại không nỡ bỏ rơi Vệ An.

Ông ta luôn có nhiều điều e ngại, vì vậy cuối cùng ông vẫn sẽ gục ngã trong tay ta.

Ta không cần ra tay, chỉ cần trong buổi gặp Ninh Chiêu, để rơi vài giọt nước mắt và kể về những câu chuyện bị ngược đãi thời thơ ấu.

Một sáng nọ, phụ thân bị đột quỵ, hai chân không còn đi lại được, miệng cũng không nói ra lời.

Khi ta đến thăm, ông ta ú ớ muốn nói nhiều điều lắm, nhưng không thành câu.

Đứa con mà ông ta yêu thương bao năm, Vệ An, giờ đây đứng phía sau ta, trong lòng đầy tội lỗi và kính sợ, không dám nhìn thẳng vào ông ta.

Ta mỉm cười.


“Sao lại không dám nhìn phụ thân ngươi? Nếu không phải ngươi bưng từng bát thuốc cho ông uống, ông ta sao có thể trở thành thế này, tất cả đều nhờ vào ngươi đấy.”


Ánh mắt của phụ thân trợn to, toàn thân run rẩy trong tuyệt vọng.

Ta ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt ông ta, ghi nhớ sự đau khổ và tan vỡ của ông ta lúc này.


Ký ức chồng lên nhau.

Trên chiếc giường trăm lượng vàng, mẫu thân ta nằm yếu ớt, căn phòng đầy mùi máu tanh, bụng bà nhô cao, được phủ bởi tấm chăn mỏng đỏ rực.


Nước mắt bà ấy hòa lẫn với mồ hôi nóng, không ngừng thấm vào tóc mai, chiếc gối mềm dưới đầu bà như đang nuốt hết nước mắt ấy.

Bà ấy khóc trong đau đớn.

Cho đến khi nhìn thấy ta.


Bà ấy gọi ta từng tiếng, Lệnh Nghi, Lệnh Nghi, con gái nhỏ của ta.

Bà ấy nắm lấy tay ta, lẩm bẩm.