Trên đường vào kinh, ta chẳng may gặp phải cướp, bị lôi thẳng lên sơn trại.
Vì mạng nhỏ, ta không tiếc liêm sỉ, dốc hết tài năng nịnh nọt tên nhị đương gia vừa lãnh đạm cấm dục, vừa giết người không chớp mắt kia.
Hắn nhìn ta như cười như không, sau đó… ép ta lăn lộn cùng hắn suốt một đêm.
Đến khi trời sáng, ta nước mắt lưng tròng, hắn giơ tay nhẹ lau khóe mắt ta, giọng trầm thấp:
“Đừng khóc, sau này ngoan ngoãn theo ta.”
Theo hắn? Theo hắn chẳng phải sớm muộn gì cũng bị “kiệt sức” mà chết sao?!
Thế nên, nhân lúc sơn trại đại loạn, ta quyết tâm diễn một màn phóng hỏa giả chết, sau đó hối hả chạy về nhà.
Tưởng đâu có thể an an ổn ổn sống tiếp, ai ngờ mấy ngày sau, Cẩm Y Vệ đã ập đến lục soát.
Mà người đi đầu, áo choàng đen tung bay, khí thế bức người… chính là cái tên nhị đương gia mà ta trốn suốt bấy lâu!
Lúc này, ta mới ngộ ra một đạo lý ——
Làm cướp cũng có thể kiêm chức quan lớn!