Phụ hoàng là một người xuyên không, ngay từ khi mới chào đời, ta đã nghe được tiếng lòng của người.
【Ồ, đây là kẻ sau này sẽ trở thành nữ phụ ác độc ư? Sao lại mềm mại đáng yêu thế này? Làm sao mà trưởng thành lại lệch lạc được nhỉ? Không được, trẫm phải bảo vệ nàng thật tốt. Con gái của trẫm chỉ có thể làm đại nữ chính mà thôi.】
Ban đầu đúng là như vậy, người dạy ta tự tôn tự ái, không được dựa dẫm vào nam nhân, rằng nữ nhi cũng có thể gánh vác nửa bầu trời.
Nhưng sau này, mọi chuyện đã đổi khác.
Ánh mắt người tràn ngập chán ghét, trách ta không chút khuôn phép của con nhà khuê các, bắt ta quỳ trong Phật đường mà chép kinh.
Mà ta, cũng không còn nghe được tiếng lòng của người nữa.
Năm ta tám tuổi, ta bắt đầu hiểu được “xuyên không” nghĩa là gì.
Phụ hoàng ta đến từ một thế giới khác.
Ở thời đại đó, khoa học kỹ thuật phát triển, nam nữ bình đẳng, bất kể là nam nhân hay nữ nhân đều có thể làm những điều họ muốn.
Ta nghĩ, đó hẳn là một thời đại đại đồng.
Và ta cũng đã hiểu được thân phận của mình.