Ta không phải bẩm sinh là người phóng khoáng, chỉ là không muốn vướng bận chuyện gì khác mà thôi.
Ta làm thông phòng cho Thẩm Dật năm năm, bản thân uống thuốc năm năm.
Đại phu nói sau này ta rất khó có thai.
Tiểu nha hoàn Bích Vân theo ta tỏ ra vô cùng bất bình, nói tại sao ta không nghĩ cho bản thân mình, có một đứa con bên mình, vương gia sau này sẽ không để ta bị bạc đãi.
Ta bình thản nói: “Ngươi thì hiểu gì, vương gia không thích phụ nữ có tâm cơ. Hơn nữa, ta căn bản không muốn sinh con cho hắn.”
Ta vào Tam Vương phủ khi vừa đủ tuổi cài trâm, năm đó Tam Vương gia Thẩm Dật chuộc ta từ tay của những kẻ buôn người.
Ta quỳ trong tuyết nghe Thẩm Dật hứa với lão thái phi: “Hà Thanh chỉ là ngoại thất mà con nhìn trúng, con xin hứa với người, khi con chán nàng ta, hoặc khi con muốn cưới thê tử, nhất định sẽ cho nàng ta ít bạc rồi đuổi đi.”
Nhưng ta không oán hận hắn ta, vì ngoài việc không thể có thai, ngày tháng của ta trong vương phủ rất bình an, tự do tự tại.
Bên cạnh Thẩm Dật không có người phụ nữ khác, hắn ta đối xử với ta cực kỳ dịu dàng, ăn mặc đồ dùng đều cho ta thứ tốt nhất. Lão thái phi tuy nhìn ta không thuận mắt, nhưng Thẩm Dật đã hứa sẽ không cho ta danh phận, cũng sẽ không để ta có thai, hắn cưng chiều một món đồ chơi, lão thái phi cũng đành mắt nhắm mắt mở.
Ta luôn sống vui vẻ như vậy qua ngày, không nghĩ đến tương lai ra sao, việc đi hay ở không phải do ta kiểm soát.
Năm năm qua đi, ta gần như quên mất lời hắn ta nói ban đầu.
Cho đến khi thánh thượng ban hôn, chuyện hôn sự của hắn không thể kéo dài được nữa.
Vị hôn thê của hắn là nhi nữ của Tả phó tướng, tên là Kiều Bạch Uyên.