Đêm xuất giá, ta lâm trọng bệnh, một trận bạo bệnh khiến ký ức hoàn toàn tan biến.
Phu quân nói, ta vốn là tiểu thư môn hộ, xuất thân từ thư hương thế gia..
Ta hoảng hốt, âm thầm giấu đi hồ lô rượu, ném bỏ hết xúc xắc.
Chẳng ngờ, có kẻ tới cửa, chỉ vào ta cao giọng tố cáo nói : “Nàng là giả!”
Hóa ra ta vốn chẳng phải chính chủ! Lòng ta vui sướng lập tức thu dọn hành trang, chuẩn bị rời đi.
Tạ ơn trời đất ! ta sớm đã không chịu nổi cái lồng giam này!
Nhưng phu quân lại cản đường.
Chàng mỉm cười ôn nhu nói: “Giả mạo phu nhân của ta, ắt phải chịu trọng tội.”
“Ngươi và ta, ân ái phu thê, làm sao có thể là giả mạo đúng không, phu nhân”?
Lời này rõ ràng là nhắc nhở, dám đào tẩu, chính là tự đi tìm đường chết.
Ta buồn rầu lòng thầm than “ mệnh ta thực còn đắng hơn cả trái khổ qua mà >:>”
…