Kiếp trước, thái tử và thứ muội bị quân phản loạn treo trên tường thành, ép buộc ta phải chọn một trong hai.
Ta không do dự mà chọn thái tử, thứ muội rơi xuống từ tường thành, đôi chân bị g ã y n á t.
Hai năm sau, thứ muội mang thai, đã nhảy sông t ự v ẫ n trong ngày đại hôn của ta và thái tử.
Thái tử im lặng chịu đựng, cho đến khi ngồi vững vàng trên ngôi vị, diệt tam tộc của ta, hai đứa con của ta cũng c h ế t t h ả m trong ngục hình.
Lòng ta tan nát, hỏi hắn tại sao lại làm như vậy.
Hắn cười lạnh nói: “Trẫm chỉ đang báo thù cho nữ nhân mà trẫm yêu. Nếu lúc trước không phải Ninh gia ép trẫm cưới ngươi, thì sao Ninh Nhu lại t ự v ẫ n?”
“Ninh Tương, tất cả đều là lỗi của ngươi! Ngươi đã làm cho trẫm và Ninh Nhu vĩnh viễn xa cách, trẫm sẽ không để ngươi sống yên!” Khi mở mắt lần nữa, ta đã sống lại vào ngày phải đưa ra lựa chọn đó.
Khi nghe thái tử Thường Chiêu gào thét kêu cứu Ninh Nhu, ta khẽ mỉm cười.
Nếu hắn đã yêu thứ muội ta đến như vậy, thì kiếp này, ta sẽ giúp hắn toại nguyện.