Ngày tân hoàng đế đăng cơ, nhiệm vụ của ta cũng đã viên mãn hoàn thành.
Là hệ thống, ta lẽ ra nên sớm rời đi, nhưng tân hoàng đế đã dùng mọi cách giữ ta lại.
Trong những năm tiếp theo, hắn vì ta mà để trống cả hậu cung. Mọi người đều nói đây là ân sủng hiếm có trong thiên hạ.
Thế nhưng ngay lúc ấy, ánh trăng sáng năm xưa tưởng chừng đã mất của hắn quay về.
Những thứ khi còn trẻ không thể có được, nay trở thành ám ảnh cả đời.
Sự mê đắm của hoàng đế dành cho nàng ta còn mạnh mẽ hơn trước.
Dù nàng ta vu oan ta tư thông cùng quốc sư, hoàng đế cũng lập tức tin ngay.
Hắn đánh chết quốc sư, đày ta vào lãnh cung để tự kiểm điểm.
Hắn còn ném lên mặt ta chiếc áo lót thêu tên ta mà hắn tìm thấy dưới gối quốc sư.
“Không phải ngươi thích thêu sao? Trẫm sẽ để ngươi thêu đến thỏa thích! Bao giờ ngươi thêu được bộ long bào khiến A Oanh hài lòng, trẫm mới cho ngươi ra ngoài!”
Ta cười cay đắng, nào cần phải hắn thả ra nữa.
Có lẽ hắn đã sớm quên, chính quốc sư là người luôn giữ hồn phách của ta.
Giờ đây quốc sư đã chết, không còn ai ngăn ta rời khỏi thế gian này.