Ngày Trần Tri Ý kết hôn, tôi cùng bố mẹ đến để dự tiệc.
Gia đình tôi mừng cưới 800 tệ, tôi ngồi ở bàn trẻ con.
Nhưng cô dâu của anh ta lại bỏ trốn với người khác, trong lúc bối rối, anh ta tiện tay lấy chiếc vòng mở nắp lon đi về phía tôi, còn tôi thì đang cắm cúi ăn móng giò kho.
Anh ta quỳ xuống một chân, đầy tình cảm hỏi tôi có muốn cưới anh ta không.
Tôi nói không muốn.
Anh ta không tin.
Vì vậy, tôi nghiêm túc nhắc lại lần nữa: “Đồ mà người khác bỏ đi, tôi cũng không cần!”