8
Tôi không ngu, phân biệt được rõ lợi hại.
Hôm nay, chỉ cần tôi gật đầu, thì chỉ có “hại” chứ không có “lợi.”
Nếu đồng ý, tôi sẽ ra sao?
Tôi sẽ trở thành cô dâu dự bị, bơ vơ trong một cuộc hôn nhân vô nghĩa.
Tôi sẽ có một người chồng, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh ta sẽ khiến tôi thấy buồn nôn, khó chịu.
Mà việc chúng tôi có thực sự sống chung dưới một mái nhà cũng là điều không chắc chắn.
Vì trước có Hứa Vãn Vãn, thì sau sẽ còn có Tống Vãn Vãn, Lý Vãn Vãn… và vô số “Vãn Vãn” khác.
Tôi sẽ có một đôi bố mẹ chồng trông có vẻ hòa nhã, thân thiện.
Nhưng trái tim của con trai họ không thuộc về tôi, thì làm sao họ có thể thật lòng ủng hộ tôi được?
Còn tôi, sẽ trải qua những đêm dài cô đơn, trống rỗng vô tận.
Bố mẹ tôi sẽ vì sự bất hạnh của tôi mà buồn phiền đau khổ.
Cuộc đời như vậy, tôi chỉ cần nghĩ đến đã thấy quá rõ cái kết.
Vì vậy, cho dù bác gái nhà họ Trần nói hay cỡ nào, cũng không thể lay động tôi.
Tôi không phải người như bà, không muốn làm kiểu thương nhân mua bán như vậy.
Tôi chỉ muốn là chính mình.
Thế nên, tôi hỏi Trần Tri Ý: “Anh muốn cưới tôi?”
Trần Tri Ý vội vàng gật đầu: “Phải, anh muốn cưới em, Miêu Miêu, em đồng ý không? Anh biết em sẽ đồng ý mà!”
Anh ta có vẻ kích động, thậm chí còn định đưa nhẫn lên tay tôi.
Tôi sợ chết khiếp, vội vàng lùi lại, tránh xa anh ta, sợ bàn tay bẩn của anh ta chạm vào người mình.
“Miêu Miêu?” Trần Tri Ý ngạc nhiên, có lẽ không ngờ tôi lại phản ứng mạnh như vậy.
Khi tôi đã giữ được khoảng cách an toàn với anh ta, tôi hắng giọng, nói rõ ràng: “Nhưng tôi không muốn cưới anh!”
“Không thể nào!” Trần Tri Ý không tin, “Đến nước này rồi, Miêu Miêu, em đừng nói những lời giận dỗi nữa được không? Anh biết thời gian qua anh đã khiến em tổn thương, là lỗi của anh, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được. Chúng ta vẫn còn cả đời phía trước mà…”
Tôi bắt đầu thấy đau đầu, không muốn nghe thêm mấy lời nhảm nhí của anh ta.
Tôi ngắt lời anh ta, nghiêm túc lặp lại: “Tôi nói là tôi không muốn cưới anh, không hiểu à? Tôi không nhận rác, huống hồ là thứ rác rưởi mà người khác đã bỏ đi, tôi cũng không cần!”
Tôi còn chưa kịp nhìn kỹ biểu cảm đầy màu sắc của Trần Tri Ý và nhà họ Trần.
Vì ngay khi tôi vừa nói xong, mẹ tôi đột nhiên phấn khích, vỗ tay khen ngợi không ngớt.
“Nói hay lắm, con gái của mẹ đúng là giống mẹ y đúc. Miêu Nhi, đừng lo, chuyện con không thích, chẳng ai có thể ép buộc con cả!”
Tôi đương nhiên không sợ, với bao nhiêu ánh mắt dõi theo thế này, tôi chỉ lo rằng tiếng từ chối của mình chưa đủ lớn, để mọi người chưa nghe rõ.
Nhưng rất nhanh, mẹ tôi đã giúp tôi giải tỏa nỗi lo.
Bà không biết từ lúc nào đã nhảy lên sân khấu, giật lấy micro của MC, đầy hào hứng tuyên bố về tình trạng độc thân của tôi cho tất cả khách mời trong sảnh tiệc.
9
Ngày hôm đó thực ra chẳng hề náo nhiệt.
Tôi cũng không thực sự được ăn cho thỏa thích.
Mẹ tôi mất đi người bạn tốt nhất của đời mình.
Bố tôi từ đó cũng không còn người bạn cùng đi câu cá, uống rượu.
Gia đình chúng tôi mất đi một đối tác kinh doanh đáng tin cậy.
Còn tôi…
Tôi cũng chẳng rõ mình đã mất đi điều gì.
Cả cuộc đời tôi và Trần Tri Ý đều quá suôn sẻ.
Gia đình sung túc, bố mẹ yêu thương nhau và hòa thuận.
Suốt hơn hai mươi năm qua, hai nhà qua lại thường xuyên, thân thiết như một gia đình.
Trần Tri Ý sinh trước tôi nửa năm, từ khi mở mắt ra, người đầu tiên tôi biết chính là anh ấy, và tiếng gọi “anh trai” đầu tiên của tôi cũng dành cho anh.
Chúng tôi cùng uống một loại sữa bột giống nhau mà lớn lên, mặc những bộ quần áo và giày dép giống hệt nhau, tôi mặc màu hồng, anh ấy mặc màu xanh.
Chúng tôi tham gia cùng một lớp năng khiếu, học cùng một trường, học hành bổ sung cho nhau, trong cuộc sống cũng hỗ trợ lẫn nhau, chưa bao giờ gặp phải cảnh phải chia cắt.
Chúng tôi vốn dĩ rất thân.
Thân đến mức tôi từng nghĩ rằng, cả đời này sẽ luôn thân như vậy.
Nhưng cả đời thật sự quá dài.
Sao tôi lại dễ dàng tin vào điều đó đến vậy?
10
Sau đó, tôi quay lại làm việc bình thường, chẳng ai thấy được chút buồn bã nào trên người tôi.
Tôi không khóc, không làm ầm ĩ, thậm chí chẳng hề cố tình vứt bỏ những thứ liên quan đến Trần Tri Ý.
Chủ yếu là…
Nếu mà tính toán kỹ càng thì, những thứ cần vứt đi quá nhiều.
Khắp nơi trong cuộc sống của tôi đều có dấu vết của Trần Tri Ý, nếu thực sự muốn dứt khoát thì e rằng tôi phải tìm một sợi dây thừng để treo cổ chính mình mới gọi là xong.
Sau này khi nghĩ thông suốt rồi, tôi mới nhận ra rằng, càng cố tỏ ra rạch ròi, lại càng cho thấy mình quan tâm quá nhiều.
Vậy nên tôi cứ bình thản sống tiếp, dù sao thì cũng không còn gặp lại nhau nữa.
Nhưng mẹ tôi không nghĩ vậy.
Mỗi ngày bà nhìn tôi với ánh mắt rất kỳ lạ, như sợ rằng tôi sẽ giấu nỗi buồn trong lòng mà phát bệnh.
Thế là, bà Trịnh Yến bắt đầu sốt sắng sắp xếp cho tôi đi xem mắt.
Không phải bà muốn gấp rút gả tôi đi, mà chỉ hy vọng tôi có thể gặp gỡ nhiều đàn ông khác, mở mang tầm mắt bên ngoài.
Nhưng sau vài lần, tôi cảm thấy gu của bà thực sự không tốt chút nào.
Trần Tri Ý tuy đầu óc có vấn đề, nhưng ít nhất anh ấy vẫn đẹp trai!
Cái phong thái được nuôi dưỡng trong môi trường giàu có không phải ai cũng dễ dàng vượt qua được.
Mẹ tôi bắt đầu sốt ruột, chất vấn tôi: “Miêu Nhi, chẳng lẽ trong lòng con vẫn còn nghĩ đến thằng nhóc nhà họ Trần à?”
“Làm gì có chuyện đó!”
Để mẹ yên tâm, tôi đưa bà đi khắp nơi xem concert của thần tượng tôi, đưa bà đi theo tôi đuổi theo sao nam, đưa bà đi xem người mẫu nam nhảy, để bà hiểu thế nào mới là “tầm mắt” thực sự.
Cuối cùng, sau khi chơi thỏa thích, tôi và mẹ bị bố lôi về.
Bố tôi rất thất vọng, trách móc hai mẹ con tôi nhưng chẳng nói được lời nặng nào.
Tôi và mẹ ôm nhau cười, ngay trước mặt bố, còn bàn tính xem lần sau sẽ đi đâu nữa.
Bố tôi thật sự không hiểu.
Nhưng niềm vui của phụ nữ đơn giản chỉ có vậy.
Trước khi đi ngủ, mẹ tôi véo một cái vào bụng bố, rồi hét lên: “Ông Lâm, ông bao lâu rồi không tập thể dục vậy?”
Nghe nói hồi đó, khi bố tôi theo đuổi mẹ, ông cũng từng có hẳn tám múi cơ bụng đấy.
Chỉ tiếc là tôi chưa bao giờ được thấy.
11
Sau một năm, tôi lại gặp Trần Tri Ý.
Ở cạnh thùng rác dưới nhà tôi, trông thật lạ lẫm.
Bên ngoài tuyết rơi nhẹ, tôi quấn khăn, đội mũ, mặc một chiếc áo phao dày cộp, chỉ để lộ đôi mắt, nhưng anh ta vẫn nhận ra tôi.
Cũng đúng thôi…
Cái áo phao tôi đang mặc, anh ta cũng có một chiếc y hệt.
Đồ đặt may riêng, ít nhất ở cái thị trấn nhỏ này khó mà “đụng hàng.”
Anh ta chặn đường tôi đi làm, trong tay ôm một bó dâu tây được làm thành hình bó hoa.
“Miêu Miêu, chúng ta nói chuyện đi!”
Anh ta đưa bó dâu tây cho tôi, nhưng tôi không đưa tay ra nhận.
Tôi lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn đồng hồ, có chút áy náy nói: “Tôi sắp trễ giờ rồi.”
Nói xong, tôi tiếp tục bước đi.
Trần Tri Ý bám theo như một chú chó con: “Để anh đưa em đi, anh có xe, anh chở em!”
Tôi im lặng, bật tai nghe lên, nghe một bài hài của Quách Đức Cương.
Anh ta có vẻ vẫn còn đang nói gì đó, nhưng tôi không nghe thấy.
Công ty của tôi rất gần nhà, chỉ cần đi qua một góc phố là đến, đi bộ cũng được.
Trần Tri Ý lái xe chầm chậm đi theo sau, nhưng tôi chẳng bận tâm.
Bằng khóe mắt, tôi thấy miếng dán hình Tào Văn Cơ khổng lồ trên xe của anh ta, cái mà tôi đã dán hồi trước.
Cũng chẳng có gì, chỉ là tôi thấy buồn cười thôi.
Tôi đi vào tòa nhà công ty, đưa cốc sữa đậu nành trong tay cho chú bảo vệ và nói: “Có một kẻ xấu cứ theo dõi cháu, cháu sợ lắm.”
Chú bảo vệ lập tức cảnh giác nhìn ra ngoài, nơi Trần Tri Ý đang cố gắng đuổi theo tôi, hỏi: “Cô Lâm, có cần tôi báo cảnh sát không?”
Tôi cúi đầu cười khẽ: “Nhờ chú giúp đỡ.”