Tôi xuyên không rồi, xuyên không vào thân xác của một người có thân phận cao quý nhưng không được sủng ái, là một Hoàng hậu bị đày vào lãnh cung.
Lúc tôi chuẩn bị lén lút trốn khỏi lãnh cung, thị nữ Như Ngọc kéo tôi lại, giọng chắc như đinh đóng cột nói:
“Nương nương người đừng hoảng, người vào lãnh cung là chuyện thường tình, qua vài ngày sẽ được thả ra thôi.”
Tôi lặng lẽ buông tay khỏi tà váy:
“Ngươi nói rõ xem.”