Tôi hăng hái ngồi trước bàn, dưới ánh đèn, viết hết trang này đến trang khác.
Trời còn chưa sáng, Tổng quản Công công bên cạnh Hoàng thượng đã xuất hiện.
Nhìn thấy tôi sau tấm bình phong, ông ta như bị dọa sợ!
Tôi tao nhã ngáp một cái, nói với Công công đang quỳ trên đất:
“Hoàng thượng đã tỉnh, đi hầu hạ đi.”
Thế là một nhóm người nhẹ nhàng đi đến bên giường, hầu hạ Hoàng thượng rửa mặt mặc đồ, quá trình này ngoài tiếng sột soạt của quần áo, không có âm thanh nào khác, có thể thấy ngày thường đã được huấn luyện bài bản.
Thấy Hoàng thượng mặc xong long bào chuẩn bị rời đi, tôi vội vã hành lễ.
Tôi trở lại giường ngủ bù, không biết Hoàng thượng đã vô tình liếc thấy kế hoạch trên bàn của tôi, cũng thấy rõ hai chữ “mời thầu”.
Vì vậy mà cha tôi, đương kim thừa tướng bị Hoàng thượng gọi vào ngự thư phòng, hỏi về ý nghĩa của “mời thầu”.
Cha tôi và các mưu sĩ của ông đã lục tung sách cổ mà không tìm thấy ý nghĩa của “mời thầu”.
7
Ở đây, mặc dù thương nhân có địa vị thấp kém, nhưng bản chất “theo đuổi lợi nhuận” của họ từ xưa đến nay chưa bao giờ thay đổi.
Hội nghị mời thầu của tôi đã kết thúc hoàn mỹ mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào!
Văn bản có dấu của Nội vụ phủ và biển hiệu được viết tay bởi Hoàng thượng, chỉ cần hai chiêu trò này đã đủ để thu hút họ tài trợ miễn phí.
Hoàng thượng sau khi xem hết “đơn xin phê duyệt” của tôi mà không có ý kiến phản đối, thì tổng quản Nội vụ phủ cũng phải chạy theo tôi đến rã cả chân.
Kế hoạch cải tổ hậu cung của tôi chính thức bắt đầu!
Tôi tính toán thời gian thi công một cách chính xác, trong thời gian thi công, tất cả cung nhân không được đi qua khu vực thi công, mỗi ngã tư đều có cấm vệ quân canh giữ, không thể để xảy ra tình huống “nội gián cấu kết” mà An quý phi lo lắng.
Ngay cả chi phí ăn uống của công nhân, Hoàng cung cũng không phải trả, thật hoàn mỹ!
Bất cứ ai tài trợ bất cứ cái gì cho Hoàng cung đều phải trải qua sự tranh giành của các đại gia thương mại, chỉ cần hai chữ “tài trợ” xuất hiện trong hoàng cung đã là vinh dự lớn.
Tôi không lo lắng việc thương nhân sẽ giở trò gian lận, ai dám có ý đồ không đúng với Hoàng gia thì kẻ đó sẽ tự biết hậu quả.
Hậu cung giải trí được xây dựng theo ý tưởng của tôi, sau một năm cuối cùng cũng hoàn thành!
Cưỡi ngựa, bóng chày, cắm trại, golf, bể bơi, xông hơi, suối nước nóng… đủ để gây chấn động cho các phi tần trong hậu cung và cũng đủ để tôi tận hưởng cuộc sống về sau.
Tôi không quên hứa hẹn với thương nhân về danh tiếng của họ.
Gọi họa sĩ hoàng cung đến vẽ các công trình đã hoàn thành, sau đó thêm bóng dáng của thương nhân tài trợ vào bức tranh, “ảnh chụp” cứ thế mà ra đời.
Họa sĩ ký tên, thương gia ký tên, sau đó nhờ người viết thêm một câu Bất Thống Bất Dương, rồi đóng dấu của Nội vụ phủ, dịch vụ trọn gói hoàn chỉnh.
Nhưng dường như thương gia vẫn chưa hài lòng, họ còn muốn một tấm biển do chính hoàng thượng viết.
Chuyện này, khó!
Cẩu Hoàng đế đã biểu hiện rõ ràng rằng hắn không ủng hộ, không phản đối, không can thiệp theo nguyên tắc “ba không”, tôi cũng không thể ép buộc.
Nhưng tôi là ai? Tô Băng Băng đấy, trên đời này còn có chuyện gì tôi không làm được sao?
Tôi sử dụng bộ từ ngữ “lần sau cố gắng hơn” để khích lệ mọi người, đừng nản lòng, lần này không được, lần sau chắc chắn sẽ được!
Không chỉ an ủi thương nhân, mà còn đặt nền móng cho lần cải tạo tiếp theo của câu lạc bộ giải trí!
Sau khi câu lạc bộ hoàn thành, tất nhiên tôi sẽ mời các phi tần trong hậu cung đến để tận hưởng!
Vui một mình không bằng vui cùng mọi người, tôi rất nghiêm túc với vai trò hoàng hậu của mình.
Dẫn đầu bởi An quý phi, cô ta mang theo một nhóm phi tần tôi đã gặp và chưa gặp đến.
“Hoàng hậu nương nương ở hậu cung bày vẽ ra những thứ kỳ quặc này để làm gì? Suốt một năm nay, các muội muội phải chịu đựng những thứ này…” An quý phi chưa nói hết câu, tôi đã nhiệt tình ngắt lời:
“Lâm phi muội muội, mau đến đây cùng bản cung thử xem suối nước nóng có tốt không.”
Sao phải để ý đến một người đầu có gai? Cũng phải chọn quả hồng mềm mà hỏi thăm.
An quý phi vừa yếu kém vừa thích chia rẽ, toàn là chiêu trò cãi nhau thuộc cấp tiểu học, để ý đến chỉ tổ lãng phí thời gian.
Lâm phi vốn được hoàng thượng sủng ái, lại là một “Giải Ngữ Hoa” mềm mỏng, dùng đúng cách đôi bên sẽ cùng có lợi! (Giải Ngữ Hoa: ý chỉ cô gái xinh đẹp mỹ miều)
Các “nhân viên phục vụ” mà tôi đã chọn lọc kỹ càng, thực hiện phương châm “khách hàng là thượng đế”, đã hoàn toàn chinh phục được các phi tần trong hậu cung.
An quý phi trước đây còn châm chọc tôi, giờ đây thân mật khoác tay tôi, miệng gọi một tiếng “hoàng hậu tỷ tỷ” ngọt ngào, không còn chút vẻ chua ngoa nào.
Ngay cả nụ cười trên gương mặt Lâm phi cũng chân thành hơn.
Các phi tần khác có thể vì “vị trí thấp kém” mà không dám thả lỏng vui chơi, nhưng trên mặt họ không ngừng hiện lên vẻ ngạc nhiên và nụ cười.
Hiệu quả rất tốt!
Như vậy, họ sẽ không còn tâm trí để bày trò đấu đá linh tinh, tranh đấu gì chứ, làm sao sánh được với các thú vui trong câu lạc bộ!
8
Sau khi sắp xếp cho các phi tần trẻ tuổi bận rộn với các hoạt động giải trí xong, tôi phát hiện ra rằng Thái hậu bên kia vốn dĩ là không cần tôi làm gì cả, vì An quý phi đã dẫn bà ấy đến vương quốc giải trí của tôi: “Thái hậu nương nương, đây chính là suối nước nóng mà Hoàng hậu nương nương đã xây dựng nên.”
Thái hậu nương nương, đây là xxx do Hoàng hậu nương nương xây dựng – câu nói này được An quý phi lặp đi lặp lại nhiều lần, mỗi lần đều khiến cho Thái hậu ngạc nhiên không thôi.
Dưới sự hướng dẫn của tôi và An quý phi, Thái hậu đã lần lượt thưởng thức tất cả những thứ do Hoàng hậu nương nương xây dựng.
Đến khi mặt trời lặn, Thái hậu, tôi và An quý phi đều nằm thư giãn trên ghế dài, tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ bên nhau.
Đây là một ngày mà Thái hậu nói chuyện nhiều nhất với tôi.
Có vẻ đây sẽ là một khởi đầu tốt chăng?
Nhưng ngày hôm sau, Thái hậu đã tìm cách triệu tập tôi đến Ninh An cung và quở trách tôi một trận.
Quả nhiên là tôi đã quá ngây thơ, đặt lòng tin vào mối quan hệ bạn bè giả tạo với Thái hậu.
Người phụ nữ trước mắt tôi là vua của thế hệ trước, đối với những người từng trải khó khăn như bà ấy, việc hưởng thụ xa hoa như vậy là xa xỉ, đáng bị chỉ trích!
Khi Thái hậu nổi giận, tôi liền cúi đầu xin lỗi bà ấy:
“Mẫu hậu xin bớt giận.” Tôi quỳ xuống và cúi đầu, sợ Thái hậu nhìn thấy rằng sự sợ hãi không hề tồn tại trong mắt tôi sẽ càng tức giận hơn.
“Nếu muốn ai gia bớt giận thì đơn giản thôi, ngừng ngay những cái gì mà giải trí, cái gì mà phu nhân này nọ đi.” Thái hậu nói trong cơn giận dữ.
Đây chẳng phải là hành động của một kẻ ăn cháo đá bát sau khi đã ăn no sao?
Dù có là chú hay là thím cũng không thể nhịn được!
Thuyết phục thẳng thì không ổn, chỉ còn cách vòng vo thôi.