Ngày Lý Tu Viễn lập biểu muội làm quý phi, ta đã bị sát hại bởi tên sát thủ thứ 75 trong một góc khuất không ai hay biết.
Vì hận thù tột cùng, ta không thể bước vào vòng luân hồi, nên ta như vong hồn lặng lẽ nhìn đám người bên dưới, nét mặt không biểu lộ cảm xúc.
Ca ca quỳ bên cạnh t hi t h ể của ta, đau đớn khóc than. Tổ mẫu ôm ngực, không ngừng sám hối. Hoàng đế phu quân của ta mặt mày trắng bệch, liên tục cầu xin ta tỉnh lại.
Nhưng ta chỉ thấy tất cả thật nực cười.
Đây đều là những người ta đã yêu thương nhất, khi ta còn sống ta đã dành trọn tấm lòng chân thành cho họ, còn họ thì luôn khinh bỉ ta, giờ đây, sự hối hận này là để ai nhìn đây?