Ta và Trình Tịnh Dư đã là đối thủ một mất một còn hơn mười năm, gặp mặt liền cãi vã.
Sau đó, ta gả cho vương gia.
“Trình Tịnh Dư, ta sắp thành vương phi rồi, từ nay về sau, gặp ta ngươi phải hành lễ.”
Lúc ta nói lời này, trong lòng đắc ý, hoàn toàn không chú ý đến đôi mắt Trình Tịnh Dư lặng lẽ đỏ hoe.
Sau này, ta bị vương gia b ứ c c h ế t, linh hồn không tan.
Là Trình Tịnh Dư xông vào vương phủ, c h é m vương gia hai mươi n h á t d a o.
Khi bị vô số mũi tên bắn xuyên qua thân thể, Trình Tịnh Dư ôm chặt t h i t h ể ta, nhẹ nhàng vuốt lại những sợi tóc rối, nghẹn ngào phun ra một ngụm máu:
“Lý Hàn Nguyệt, ta đưa nàng về nhà.”
…
Sống lại một đời, ta chủ động lao vào vòng tay Trình Tịnh Dư, ngước mắt nghiêm túc hỏi hắn: “Vậy ngươi cưới ta có được không?”