Huynh ấy đập thêm mấy lần nữa: “Nhưng vẫn khá ngọt.”
Cố Tĩnh Sách vỗ vào cái chán nhỏ của thằng bé.
Ta không khỏi bật cười, tâm trạng cũng hiếm khi dịu đi.
Giữa tiếng cười như vậy, khuôn mặt tròn trịa của Triệu Anh trợn tròn vì kinh ngạc, hoảng hốt như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang trốn học. Nụ cười nơi khóe miệng Cố Tĩnh Sách chậm rãi hạ xuống, huynh ấy nhìn về phương hướng phía sau ta.
Ta nghe thấy một giọng nói yếu ớt: “Đến đây.”
Ta quay lại thì thấy Triệu Hành đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt bình tĩnh. anh nắng chiếu đến Cố Tĩnh Sách và ta, khiến bóng râm nơi hắn đứng trở nên quá cô đơn.
Chàng ấy nói từ ” đến đây” , đôi mắt đen của chàng ấy nhìn ta lúc đó đang là mùa hè nhưng dường như có một lớp tuyết mỏng rơi trên người ta. Ta gần như nghĩ rằng câu này là dành cho ta.
Triệu Hằng dừng lại, nhìn qua Triệu Anh, trên mặt cậu bé này vẫn còn dính nước đào, nhưng lại có vẻ lo lắng, chàng ấy lại nói lần nữa : “Triệu Anh, lại đây.”
Nước mắt Triệu Anh sắp rơi xuống, khi bước chân về phía trước, lại bị Cố Tĩnh Sách tóm lấy, đệ ấy thản nhiên gọi bệ hạ, bổn triều khác họ vương không cần phải hành lễ. Cố Tĩnh Sách khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nói: “Đứa nhỏ nghịch ngợm, muốn luận tội người cứ bắt đầu từ ta.”
Triệu Hành nhìn huynh ấy, đầu tiên lại hạ tầm mắt xuống chiếc giỏ trên mặt đất, sau đó lại nhìn quả đào Cố Tĩnh Sách vừa lau sạch, đang định đưa cho ta, vẻ mặt lạnh lùng như tuyết, cũng không biết đang nghĩ gì , huynh ấy im lặng một lúc rồi nói: ” Lão Vương gia đã ban cho nguươi bao nhiêu kim bài để thoát chết.”
Cố Tĩnh Sách cau mày suy nghĩ một lát, trên lông mày mang theo một tia cố ý, mạnh dạn nói: ” vẫn còn đủ để ta dùng một hồi.”
Triệu Hằng rõ ràng gật đầu.
Cố Tĩnh Sách cắn một miếng đào trong tay.
Triệu Hành lạnh lùng hỏi: “Ngọt không?”
Cố Tĩnh Sách nhướng mày cười nói: “Ngọt chứ, sao không ngọt được? Lý Thanh Thanh vừa mới hái nó.” Triệu Hành im lặng, cụp mắt xuống mỉm cười, chỉ là nụ cười lại càng lạnh lùng hơn.
Lần này Triệu Anh rất ngoan, giao hết mọi thứ trong tay cho ta nói: ” Khanh tỷ tỷ, tỷ sống tốt nhé, lần sau khi hoàng huynh rảnh, đệ sẽ lại đến tìm tỷ.”
Ta sờ đầu, đệ ấy đi về phía Triệu Hành, liên tục quay lại nhìn ta với vẻ không cam lòng. Triệu Hằng vẫn đứng đó nhìn ta.
Cố Tĩnh Sách cũng đứng dậy đi ra ngoài, ôm mấy quả đào đi ngang qua ta, thở dài: ” Phủ Thái tử quá nhỏ, bầu trời vuông vắn, Lý gia Thanh Thanh .”
Thấy họ bước ra ngoài, ta quay lại và ngẩng đầu lên, lúc trước ta và Triệu Hành trồng chỉ là cây non mọc thấp, bây giờ là cây non lá đào, rõ là không chăm sóc nhiều nhưng lại sinh ra rất nhiều trái.
Ta nghĩ, dùng để làm rượu vang có lẽ không tệ.
5
Ta mới đến phủ Thái tử được vài ngày thì nghe tin tân đế sẽ thả đèn trời trên tháp Thành Thiên Môn, thả đèn trời là một phong tục truyền thống ở Đại Xuân, có nghĩa là cầu nguyện trời cho thời tiết tốt và thể hiện lòng thương xót của hoàng đế. Mọi người đến Bắc Kinh đều phải đi xem, nếu ta vẫn là trắc phi của Triệu Hành, đương nhiên bọn ta phải cùng nhau đến Thành Thiên Môn.
Chỉ là bây giờ ta chẳng khác gì một phế phi, nên ta có thể yên bình ở lại Đông Cung hoang vắng này là tốt rồi.
Tuy nhiên, một số người không muốn ta dành thời gian ở Đông Cung. Ưng Như Thị đặc biệt yêu cầu lính gác Đông Cung phải đưa ta đến xem buổi lễ, giống như hàng vạn người đến Bắc Kinh, họ đang ngắm nhìn vẻ đẹp duyên dáng của Thành Thiên Môn.
Ban đầu ta không hiểu ý nàng ta là gì cho đến khi ta khuất trong đám đông và quỳ xuống cùng những người xung quanh để hô vang muôn năm, ta ngẩng đầu nhìn thấy cô ấy và Triệu Hành đều xuất hiện ở Thừa Thiên Môn, nàng ta nở nụ cười dưới nghi giá. Trong lòng ta mới hiểu ra rằng, nàng ta muốn ta nhìn cho rõ, muốn ta biết rằng giữa nàng ta và Triệu Hành người thứ ba không thể xen vào, Triệu Hành và nàng ta là người được bách tính quỳ gối bái lạy.
Thật tiếc là ta không còn cảm nhận được nhiều nữa.
Thị lực của ta rất tốt, khi ta còn nhỏ, cha ta đã trả rất nhiều tiền để thuê một bậc thầy dạy bắn cung cho ta. Bài học đầu tiên là yêu cầu ta nhìn rõ chuyển động của lá liễu cách đó trăm mét, ta cùng những người khác đứng thẳng lên, ngẩng đầu nhìn Triệu Hành trên tường thành cao.
Bạch châu thập nhị lưu dáng vẻ đầy uy nghiêm của đế vương. Ta thực sự mừng vì chàng ấy đã trưởng thành như những gì ta tưởng tượng khi còn nhỏ. Kỳ thực ta đã đoán ra, lời nói của Ứng Như Thị cũng không phải không có lý. Nhiều năm như vậy, Triệu Hằng chỉ coi ta như muội muội của mình mà thôi.
Ta thở dài một hơi và nhắm mắt lại, may mắn thay, ta chỉ mất hai năm phạm sai lầm, bây giờ ta mới mười chín tuổi nên vẫn còn cơ hội để làm lại từ đầu.
Ta đã lắng nghe tất cả những lời trong hoàn cảnh đó, một viên cai ngục nội bộ đưa cho Triệu Hành một chiếc đèn trời màu vàng sáng. Ta hơi giật mình, nếu người khác không thể nhìn rõ, nhưng ta thấy rằng ngoài những lời cầu nguyện với ông trời được viết ở bên ngoài chiếc đèn trời, ta có thể thấy rõ còn có những hoa văn được vẽ ở mặt bên kia.
Ta muốn nhìn kỹ hơn, mặt đó đã hướng về lòng bàn tay Triệu Hành.
Ta lặng lẽ suy nghĩ, khi trở về cũng là lúc ta phải uống gói thuôc giả chết mà phụ thân đưa cho ta, đào ta cũng đã ăn rồi, dáng vẻ Triệu Hành làm Hoàng đế ta cũng nhìn thấy rồi. Ta không còn cảm thấy oán giận nữa, có lẽ đây chính là thời cơ tốt đẹp mà ông trời cho ta.
Chiếc đèn trời đó sẽ được đưa lên trời và từ từ bay lên. Tuy nhiên, còn chưa bay đi được bao xa, thì chiếc áo choàng bốc cháy, khi đèn trời rơi xuống, xung quanh đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, không biết bao nhiêu người mặc đồ đen lao ra, đám người tản ra, một lượng lớn người mặc đồ đen xông thẳng vào tấn công Thành Thiên Môn.
Ta vô thức ngước mắt lên nhìn Triệu Hành, đại thần Nội vụ hét lên hộ tống chàng, nhưng anh chàng không hề tỏ ra hoảng sợ mà rất bình tĩnh ra lệnh. Tuy nhiên, ta không biết Ứng Như Thị đã nói gì khi khi đến cạnh người. Người dừng lại, rồi đột nhiên quay lại, lao tới bức tường thành và nhìn xuống, sự hoảng loạn của huynh ấy hiện rõ ngay cả trong đêm.
Ta nghĩ là ta đã nghe nhầm rồi, nếu không, làm sao ta có thể nghe thấy tiếng “Khanh Khanh ” khàn khàn của huynh ấy trong không khí ồn ào hỗn loạn như vậy?
Ta không còn ý định quan tâm đến chàng ấy nữa, người bảo vệ hộ tống ta đã bị ép vào đâu đó, may mắn thay, ta là một nữ tướng mạnh mẽ. Nếu không, ta thực sự không biết làm thế nào để sống sót trước lũ phản tặc giết người không chớp mắt này, chúng giết những người chúng nhìn thấy. Ta dùng tay phải rút con dao giấu trong đôi hài, nhưng nó trống rỗng.
Lúc này ta mới nhớ ra Triệu Hành đã lâu không cho ta mang theo vũ khí, nói rằng nó không phù hợp với địa vị của ta. Ta thở ra một hơi, bước nhanh ra ngoài và nhặt thanh trường kiếm ai đó đánh rơi trên mặt đất.
Ta nhìn thấy một luồng ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua trước mặt, và thanh kiếm nhuốm máu của ai đó. Ta nhặt thanh kiếm của mình lên để chặn nó, nhưng thanh kiếm này không phải là thanh đại đao mà ta quen dùng, và tay cũng không phải là tay trái của ta, trong lúc vội vã, ta không thể dừng lại được. Ta chỉ có thể nhìn thấy lưỡi kiếm sắp xuyên qua ngực mình trong vô vọng.
Nếu ta thực sự chết ở đây với kết cục này, e rằng phụ thân ta đã cáo lão về quê ở nước Thục cũng sẽ tức giận đến chết mất.
Nhưng lưỡi kiếm đã bị một vũ khí bí mật làm chệch hướng, sau đó một thanh niên với mái tóc đuôi ngựa cao đứng trước mặt ta. Thanh kiếm trong tay được rút ra khỏi ngực người đàn ông mặc đồ đen và hắn tạo ra một bông hoa kiếm tuyệt đẹp khi thu kiếm lại.
Cố Tĩnh Sách quay đầu lại, trong đêm tối quai hàm xinh đẹp hiếm thấy căng thẳng, thấy ta vẫn bình an, huynh ấy thả lỏng lông mày một chút, sau đó kéo ta vào lòng ôm thật chặt.
Huynh ấy hít một hơi dài, tựa đầu vào vai ta thả lỏng rồi nói: “Cuối cùng ta cũng đuổi kịp. Có rất nhiều người dưới Thành Thiên Môn, ta thấy rất nhiều thương vong trên đường đi, ta lo lắng khi không thể tìm thấy muội…”
Huynhh ấy đột nhiên dừng lại, hơi quay mặt lại, hơi run lên, nhỏ giọng nói: “Ta thực sự sợ hãi”.Nam An Vương cũng đã bị mắc kẹt trong chướng khí của vùng núi sâu Lĩnh Nam suốt ba mươi ngày, đồng thời cũng bị đám man rợ xung quanh bao vây cho đến khi tính mạng gặp nguy hiểm, nhưng giờ đây ông ta thậm chí không thể nói ra một lời sợ hãi.
Xung quanh quá ồn ào, nhưng ta lại nghe thấy nhịp tim gần như nóng bừng của huynh ấy, tim ta không khỏi đập nhanh.
Huynh âý một tay cầm kiếm, tay kia kéo tay ta: “ nơi này không thích hợp ở lại lâu, ta đưa muội ra ngoài trước.”
Ta đặt tay mình lên tay huynh ấy, luồn qua các đầu ngón tay, đan các ngón tay vào nhau, lòng bàn tay có vết chai do luyện võ nhưng rất ấm áp.
Huynh ấy dẫn ta đi qua đám đông đang hoảng sợ bỏ chạy. Khi nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen, hắn dùng kiếm đâm ta không thương tiếc, giữa hai lông mày hiện lên một chút sát khí và quyết đoán.
Có lẽ huynh ấy nghĩ làm như vậy không tiện nên chỉ vòng tay qua eo ta rồi đặt lòng bàn tay to lớn lên eo ta, hơi nóng xuyên qua lớp vải mỏng. Ta được huynh ấy kéo vào lòng, ngẩng đầu liền thấy tai huynh ấy có chút đỏ bừng. Mùi thơm của huynh ấy rất thơm, không giống mùi hương liệu ở Thượng Kinh.
Ta nghe thấy tiếng kiếm chạm vào nhau, tiếng vũ khí bị rút ra khỏi máu thịt, mọi người hoảng lên chạy tán loạn, Ta không khỏi siết chặt lấy áo của Cố Tĩnh Sách, ta thực sự rất biết ơn huynh ấy, nếu không sẽ có một người khác là ta trong số những xác chết không tên trên mặt đất.
Không biết qua bao lâu, những giọng nói gần đó dừng lại, Cố Tĩnh Sách và ta đã đến một tiểu lâu. Đầu tiên huynh ấy mang cho ta một chậu nước để rửa mặt, ta thấy một ít máu vương vãi trên mặt huynh ấy, nhưng ta cảm thấy hơi kỳ lạ về điều đó.
Ta chỉ cho huynh ấy, huynh ấy bước tới và nhìn vết máu trên mặt qua làn nước, nhưng huynh ấy vô tình va đầu vào đầu ta, huynh ấy lấy ngón tay thon dài che trán, rít lên: “Lý Gia Khanh Khanh có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nhưng không ngờ đầu muội lại cứng đầu đến vậy, giống như khi còn nhỏ.”
Mặt ta đỏ bừng, ai ngờ lúc nhỏ huynh ấy vẫn nhớ ta đã đánh nhau với huynh ấy, nhưng cuối cùng ta lại gặp bất lợi nên mới dứt khoát đánh thẳng vào mặt huynh ấy. Khi Triệu Hành kéo ta ra, huynh ấy gần như bất lực xoa đầu ta, hỏi ta có đau không, ta kiêu ngạo nói rằng đầu ta không đau lắm.
Thật ra đến cuối cùng ta cũng vẫn bị đập đầu vào góc tường bị chảy máu.
Cố Tĩnh Sách ngồi xổm xuống trước mặt ta, nhúng đôi bàn tay có phần bẩn thỉu của ta vào nước để rửa, lông mi dài rũ xuống, đuôi ngựa cao buông xuống một chút, người phóng đãng như vậy không ngờ đôi khi cũng có thể trầm lặng và dịu dàng như thế. Tay huynh vẫn nóng dù đã nhúng nước, huynh ấy chạm vào cổ tay trái của ta và ấn vào một huyệt đạo, nhưng ta không còn cảm giác gì nữa.
Ta bình tĩnh nói: “Năm thứ ba sau khi ngài rời đi, hoàng tử bị ám sát. Ta dùng thanh đao chặn kiếm của hắn, nhưng lại bị đâm vào cổ tay trái. Cho đến bây giờ, ta thậm chí không thể sử dụng sức mạnh của mình để cầm dao và bắn tên. “