Chàng ta nhắm mắt lại, đưa tay xuống như không thể kìm được ngọn lửa, đáp xuống chiếc cổ mảnh mai của ta, trong giây lát ta tưởng chàng ấy sắp giết ta. Ta nhìn đôi môi luôn xinh đẹp của chàng mím lại, ta nhớ lại rằng trong Lễ hội đèn lồng năm đó, khi đèn sáng, chàng ấy lấy xuống một chiếc đèn lồng hình con thỏ xinh đẹp, đưa cho ta với đôi môi mím lại và chóp tai đỏ bừng, và chàng ấy nói: “Khanh Khanh, tặng nàng.”
Khoảnh khắc đó ta nhắm mắt lại mỉm cười và nghĩ, như vậy cũng tốt.
Triệu Hành sửng sốt, buông bàn tay sắp khép lại của mình ra, ta bị hắn ném sang một bên. Mẫu thân có lẽ là sợ hãi, lúc này mới kịp phản ứng quỳ xuống dưới chân Triệu Hành nói: ” Khanh Khanh chỉ là hồ đồ thôi, xin bệ hạ bớt giận.”
Triệu Hành nghiêng đầu, không biết đang suy nghĩ gì, một hồi lâu mới nói: ” Đức hạn kém cỏi, không xứng làm hoàng hậu, Lý Khanh Khanh, ta sẽ tước đoạt cương vị của ngươi.”
Ta ho dữ dội rồi cười lớn. Tiếng ồn ào xung quanh bị tiếng cười của ta trấn áp. Ngay cả cơn tức giận của Triệu Hành cũng bị hành vi có vẻ điên rồ của ta làm cho choáng váng.
Giọng ta vẫn còn hơi khàn nên ta nói: “Khi người thành thân ta có quay lại gặp người. lẻn về từ hướng Tây Bắc, suýt chết trên đường. Người đang cưỡi một con ngựa cao và mặc y phục tân lang để đón tân nương, người trông rất đẹp, và những bách tính xung quanh ngài thực sự mừng thay cho người, nếu người nói với ta sớm hơn rằng người nói người sẽ không cưới ta, ta sẽ mừng thay cho người, và ta không trở thành kẻ xấu khó xử thế này. Nhưng người đã không làm thế.”
“Khi còn trẻ, ta khao khát được cưới một lang quân tốt, nhưng ta không ngờ rằng mình sẽ làm trắc phi trong đêm tân hôn, chàng có nhớ Khanh khanh có thể nhảy điệu múa Hồ Xuân không? Khanh Khanh, người đã yêu chàng nhiều năm, Khanh Khanh đã trèo tường để gặp chàng, Khanh Khanh đi cùng chàng đọc sách nhưng luôn ngủ quên. Nhưng ta nghĩ, câu trả lời thực ra đã rõ ràng rồi, tại sao ta lại phải hạ nhục mình? Chàng chỉ cần nhớ nó phải như thế nào. Ta không là gì cả.”
Xung quanh ta có rất nhiều hỗn loạn, nhưng ta cảm thấy mình như một người ngoài cuộc. Những vinh dự và ô nhục này không liên quan gì đến ta cả.
Ta lặng lẽ nhìn chàng, đột nhiên hỏi : “ Triệu Hành, chàng có biết cảm giác của thiếp bây giờ không?”
Chàng cụp mắt nhìn ta, khóe mắt vẫn đỏ hoe vì tức giận.
Ta mỉm cười nói: “Thiếp cảm thấy buồn nôn. Chàng có nghe rõ không? Làm sao chàng có thể xứng đáng với tình yêu chân thành của thiếp trong nhiều năm như vậy. Nhưng vào lúc đó, hoặc có thể từ trước đó, thiếp đã chán ngấy những gì chàng đã làm. Thiếp không cảm thấy vui cũng không buồn. Thiếp thậm chí còn nghĩ rằng đứa trẻ mà chàng và Ứng Như Thị sinh ra có lẽ rất đáng yêu. Thiếp rất hối hận vì đã gặp chàng.”
” Ý chỉ vừa rồi của chàng có thể thêm một câu không, đó là chàng và thiếp sẽ không bao giờ gặp lại nhau, quân vô hí ngôn. Triệu Hành, thiếp thật sự hối hận khi gặp chàng.”
Nói xong lời này, ta mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt Triệu Hành trắng bệch, quay đầu lại ho khan như không thể kìm nén được cơn đau, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Chàng đưa tay ra như muốn chạm vào mặt ta nhưng ngón tay lại run rẩy dữ dội.
Ta nói: “Đừng chạm vào thiếp, thiếp sợ bẩn, Thái tử ca ca.”
Ta nghiêng đầu nói, tựa như ngày xưa có nhiều lời lẽ tự nhiên, thiếp thường vui vẻ đi theo chàng, gọi chàng là Thái tử ca ca , Thái tử ca ca, ai ngờ câu cuối cùng lại như thế này.
Triệu Hành, thiếp chê chàng thật bẩn .
Những đầu ngón tay nhợt nhạt của chàng dừng lại và cuộn tròn vào ống tay áo.
Chàng nhìn ta, nhưng không hiểu sao chàng ta lại vấp ngã. Một thái giám lo lắng giúp chàng. Chàng xua tay nhưng hoảng hốt quay mặt sang một bên.
Triệu Hành từ nhỏ đã rất kỷ luật, nhưng chàng không muốn có lúc mất đi lòng tự trọng như vậy.
Chàng lại quay người lại, vẻ mặt bình tĩnh hơn rất nhiều: “Điều nàng ngày đêm hy vọng chỉ là hối hận khi gặp ta. Dù sau này ta có xảy ra chuyện gì, ta và nàng sẽ không bao giờ có chuyện gì để nói với nhau nữa.”
Ta cũng thở phào nhẹ nhõm nói: “Xem ra ta và chàng đều có thể đạt được điều mình mong muốn, có thể coi là một kết thúc có hậu.”
Ta chợt hỏi: “Triệu Hành, chàng còn nhớ năm mười lăm tuổi thiếp đã nói gì với chàng không?”
Chàng rũ mắt xuống, dừng lại một chút, bàn tay lộ ra trong ống tay áo co lên, sau đó buông ra nói: “Ta quên rồi.”
Ta gật đầu đoán trước.
Triệu Hành và ta yêu nhau từ nhỏ đã được mười sáu năm, khi còn trẻ, bọn ta ước gì có thể sống chết cùng nhau, để đổi lấy một kết cục có hậu, người chàng yêu đã mất đi đứa con của mình và ta bị đày vào cung điện lạnh lẽo. Hai bọn ta gần như ghét nhau và ước rằng sẽ không gặp lại nhau trong suốt quãng đời còn lại.
4
Nghe nói là lãnh cung, nhưng thực chất chỉ là một cung điện trống rỗng trong phủ thái tử, các phi tần của tiên hoàng đã ổn định chỗ ở, người trong phủ Thái tử cung chuyển đến cung điện, để lại ta môt mình.
Phụ thân ta đã già lắm rồi, vì chuyện Ứng Như Thị ngã xuống nước, người dứt khoát giao lại hổ phù, và cùng mẫu thân cáo lão về quê. Kinh thành vừa đổ cơn mưa, nhưng chẳng còn ai mà ta có thể nhớ nữa.
Trước khi phụ thân ta rời đi, Triệu Hành đã yêu cầu ông đến gặp ta. Phụ thân ta run rẩy đưa cho ta thuốc giả tử trong tay áo ta, với đôi mắt rưng rưng nước mắt: “Lúc đầu ta còn tưởng rằng bệ hạ và con thanh mai trúc mã, tình ý sâu đậm, con hẳn sẽ hạnh phúc, nhưng sau đó đột nhiên lấy chính phi ,sao phụ thân nỡ gả con qua đó? Nhưng dù sao tiên hoàng cũng không tin tưởng quân quyền trong tay ta, lại rất kiên quyết nên khiến con ủy khuất.”
Ông ấy thở dài: “Nếu có cơ hội, hãy uống thuốc này. Sẽ có người tới giúp con.”
Ta nói:” Đường đến nước Thục còn xa. Người hãy bảo trọng.”
không thể trở thành hoàng hậu và không bao giờ có được địa vị. Có Ứng Như Thị người tố cáo phụ thân cô ta về tội tham nhũng và hối lộ, Triệu Hành tống phụ thân cô ta vào tù, Ứng Như Thị muốn cầu xin sự thương xót, nhưng Triệu Hành thậm chí còn không gặp mặt.
Bên ngoài gió mưa thất thường nhưng ở trong phủ Thái tử lại rất yên tĩnh.
Trong sân này, ta cùng Triệu Hằng khi còn nhỏ đã trồng một cây đào, bây giờ cành và lá của nó cao như tán cây, năm nay đã ra quả đầu tiên, đáng tiếc người ban đầu nói muốn đi ăn cùng nhau đã không còn ở đó nữa. Ta đang đứng dưới gốc cây, và một cái đầu tròn nhỏ nhô lên trên bức tường bên ngoài.
Một đôi mắt đen láy nhìn ta, lập tức vui vẻ mở to, gọi ta một cách giòn giã: “Khanh tỷ tỷ.”
Ta cũng mở to mắt kinh ngạc. Đây chính là đệ đệ của Triệu Hành hoàng tử thứ mười năm được tiên hoàng sủng ái, Triệu Anh, bây giờ mới mười tuổi thân hình mũm mĩm chật vật ngồi vững trên tường, trên lưng còn đem theo một tay nải rất tự nhiên xòe tay ra: “Tỷ tỷ, đỡ đệ lên.”
Ngay khi ta tiến lại gần hai bước, hai bàn tay to lớn với các khớp rõ ràng đã siết chặt vào tường khi ta dùng lực, sau đó ta nhìn thấy một thanh niên tóc buộc đuôi cao đã nhảy lên ngồi xổm trên tường, ngay cạnh đứa trẻ bụ bẫm, lời nói là hướng về thằng bé nhưng thằng bé lại cười nhìn ta và nói rất hống hách:” Không được, tỷ tỷ đừng đỡ, để ca ca đỡ đệ.”
Ta ngước mắt lên nhìn huynh ấy, Cố Tĩnh Sách hơi nheo mắt nhìn ta, đôi mắt hoa đào dịu dàng, huynh ấy mỉm cười với ta trong ánh nắng: “Lý gia Khanh Khanh, muội có nhớ ta không?”
Ta không quay đầu lại phớt lờ huynh ấy, nhưng huynh ấy không quan tâm sau khi hạ xuống, huynh ấy quay lại và mang theo tiểu tử mập xuống.
Triệu Anh nhích thân hình nhỏ nhắn đến trước mặt ta, cởi đống đồ trên lưng, bày đồ ăn vặt ra: ” Khanh tỷ tỷ, đệ nhớ tỷ quá. Đệ sẽ cho tỷ hết tất cả đồ ăn nhẹ này !”
Triệu Anh là một người hay nói, đệ ấy nói không ngừng nghỉ:
“Hoàng huynh thúc giục ta mỗi ngày học tập, ta đọc đủ loại sách, phụ hoàng vẫn đối tốt với ta, ta không cần học gì cả. Ta chưa học xong hoàng huynh còn đánh vào lòng bàn tay ta, tỷ nhìn bàn tay nhỏ bé của ta này, đến giờ nó vẫn còn sưng. Ta ghét trắc phi của huynh ấy, chính là cái cô Như Thị gì đó, cứ bắt đệ gọi cô ta là tỷ tỷ, đệ nhổ vào mặt cô ta, ta không gọi đấy, ta nói rồi ta chỉ có một mình Khanh Khanh tỷ tỷ thôi.”
Đệ ấy nói chậm dần lại, nhìn vào khoé mắt của ta, ở đó có một vết vảy nông, bị hộ giáp của Thái hậu cào xước. Triệu Anh hỏi: “Tỷ tỷ, có đau không?”
Một cái chạm nhẹ lạnh lẽo chạm vào khóe mắt, ta ngẩng đầu lên, đầu ngón tay của Cố Tĩnh Sách chạm vào khóe mắt ta tối sầm và ảm đạm.
Ta lắc đầu.
Cố Tĩnh Sách thu ngón tay lại, cười khẽ: “Lý Gia Khanh Khanh, muội còn nhớ ta đã từng nói câu gì sao?”
” Câu nào vậy?”
Huynh ấy nghiêng người lại gần, đôi mắt càng tối hơn: “Không ai có thể bắt nạt muội ngoại trừ ta.” ngài hơi nghiêng đầu, lông mày trở nên rõ ràng hơn trong ánh sáng.
Khóe môi huynh ấy có chút bất cẩn nói: “muội đừng có mà không tin, ta phát hiện trước đây mình đã lựa chọn sai lầm, vốn tưởng rằng muội nên sống thật tốt, không ngờ lại bị oan ức như vậy, cho nên ta xuyên qua núi non trở lại, Lý Khanh Khanh muội có cảm động không?”
Ta đột nhiên nghĩ đến cha của Ứng Như Thị bị vạch trần tội tham nhũng và hối lộ, trong tiềm thức ta hỏi: “Chuyện của Ứng Thượng Thư, người làm đi ?”
Huynh ấy thì thầm một cách vô tư, kéo ta ra khỏi bóng cây đào, dìm ta vào trong nắng, huynh ấy nói: ” Đừng lo lắng, đừng nghe bất cứ điều gì quá bần tiện, muội chỉ cần nhớ một điều, ta đã nói rồi, ta đến đây là để dẫn muội đi ngắm mặt trời.”
Ta từ Nam ra Bắc, chính là để cứu muội.
Ta đóng băng lại. Cố Tĩnh Sách khẽ chớp mắt, không nói thêm gì nữa, đi tới ngồi xổm xuống nhìn giỏ đào đỏ ta vừa hái, vẫy tay chào Triệu Anh: ” Này, Tiểu tử mập, ăn đào đi này.”
Ta chợt nhận ra điều này rồi hỏi: “Các người sao lại trèo tường đến phủ Thái tử.”
Cố Tĩnh Sách đáp lại rất thành thực: ” Bởi vì cổng chính có lính canh gác.”
Huynh ấy lại nhìn ta rồi nói: ” Thật ra là tiểu tử mập nhớ muội, ta về kinh dự tang lễ của cố Hoàng đế, bây giờ ta không có việc gì để làm, đơn giản là bị ép đi dạy cưỡi ngưạ và bắn cung cho đứa trẻ này. Đệ ấy nhất quyết nói là đệ ấy nhớ muội, học hành cũng không tập trung được, mà cầu xin ta dẫn đệ ấy đến gặp muội.”
Triệu Anh khó hiểu ngẩng đầu, lớn tiêng nói: “Rõ ràng là người muốn gặp Thanh Thanh tỷ tỷ mà!”
Cố Tĩnh Sách vội vàng nhét quả đào trong tay vào miệng Triệu Anh, vành tai rõ ràng đỏ bừng, nhưng lại rất bình tĩnh nói với ta: “ trẻ nhỏ vô tri.”
Triệu Anh vừa khóc vừa nói: “Quả đào còn chưa rửa sạch.”