Hàng mi cụp xuống của Cố Tĩnh Sách run rẩy hai lần, lau nước trên tay ta, ngước mắt lên nhìn ta:“Ở Lĩnh Nam có một vị thần y, tính tình rất kỳ quái, ông ta có thể hồi sinh xương thịt con người. Ta được phân công đến Lĩnh Nam. Khi ta còn trẻ, ta đã phải chịu đựng rất nhiều, khoảng thời gian tồi tệ nhất là khi ta gần như không thể đứng dậy được, nhưng ông ấy đã có thể chữa lành vết thương cho ta, và nàng cũng có thể. Ta đã sưu tầm được rất nhiều con dao đẹp trong nhiều năm qua, và ta nghĩ rằng nàng cũng sẽ thích chúng.”
Huynh ấy nhìn ta rất nghiêm túc, đưa tay vuốt thẳng mớ tóc rối bù trên thái dương của ta: “ Tay muội có thể trị khỏi, Thanh Thanh, muội sẽ ổn thôi.”
Tiểu lâu thực ra không cao lắm, nhưng ta không biết có đợt nắng nóng gì. Trên đường phố có người ồn ào. Trong phủ thái tử xảy ra hỏa hoạn, ta đứng dậy dựa vào lan can nhìn. Từ xa ta đã nhìn thấy Đông Cung bị ngọn lửa nuốt chửng, cùng với ta và Triệu Hằng suốt 16 năm.
Cố Tĩnh Sách cao lớn đứng bên cạnh ta:“Chuyến đi Bắc Kinh tối nay không bình yên chút nào.”
Mùi trên người chàng được gió thổi qua, ta ngửi kĩ nói: “Chàng thơm quá. Ta chỉ muốn hỏi, đó là hương gì?”
Cố Tĩnh Sách cụp mắt nhìn ta, quả táo của huynh ấy lăn tròn: “Là hương thảo, Lĩnh Nam có rất nhiều loài hoa và thực vật kỳ lạ.”
Bởi vì khoảng cách khá gần, lời nói nóng bỏng của huynh truyền vào mặt ta, ta nhìn vết đỏ sau tai huynh, không khỏi bật cười: “Cố Tĩnh Sách, huynh có vẻ dễ bị đỏ tai nhỉ.”
Huynh ấy quay mặt đi, nhưng thấy điều này khiến ta nhìn rõ tai huynh ấy hơn nên quay lại, giận dữ ấn đầu ta, nghiến răng nghiến lợi hét tên ta, một cái tên đầy đủ hiếm có: “Lý Thanh Thanh , đừng có nhìn.”
Trầm ngâm hồi lâu, huynh ấy trầm giọng bổ sung: “Không phải dễ xấu hổ.”
” Chỉ với nàng mà thôi”
6
Cố Tĩnh Sách tìm thấy một thi thể nữ ở đâu đó. Cô ấy trông rất giống ta, nhưng không nhìn rõ mặt. Huynh ấy nhanh chóng đổi y phục của ta lên người cô ấy. Ta tháo chiếc vòng ngọc lưu ly để che vết sẹo trên tay ra và đeo vào người cô ấy. Cố Tĩnh Sách lại ném nàng vào đống người chết, coi như Lý Khanh Khanh đã chết trong trận hỗn loạn này.
Sự hỗn loạn thực sự lắng xuống khá nhanh, Cố Tĩnh Sách nói rằng Triệu Hành có thể không biết rằng sẽ có một vụ ám sát vào ngày hôm đó,nhưng hắn ít nhất cúng chuẩn bị trước nhân câu hội đó mà tóm gọn đám loạn thần tặc tử. Ta thở dài, quả nhiên là hoàng đế.
Vì vậy, việc tìm kiếm trong thành mấy ngày nay cũng đặc biệt nghiêm ngặt, cũng không phải là đặc biệt náo động, nhưng Triệu Hành lại ra lệnh phong tỏa cửa ngõ đường thủy, nói rằng đang truy lùng kẻ đào tẩu.
Nghĩ đến đây, ta hiểu được chuyện ở thửa thiên môn chàng đã rõ, trong lòng thầm nghĩ , có lẽ cũng đang mong đợi ta sẽ chết ở đó.
Ta sững sờ trong giây lát, nhưng Cố Tĩnh Sách đã đánh vào đầu ta, ta trừng mắt nhìn huynh ấy, nhưng huynh ấy chỉ mỉm cười và giấu tay ra sau lưng.
Cố Tĩnh Sách nói: “Đoán xem ta mang theo cái gì?”
Ta nghiêng đầu định nhìn, nhưng bàn tay to lớn của huynh ấy chặn trán ta lại, huynh ấy lấy nó ra, hóa ra là một chiếc mặt nạ cáo màu đỏ, huynh ấy nhướng mày hỏi: “Trông nó có giống nành không?”
Huynh ấy cười khúc khích: “Một con cáo nhỏ.”
Ta trừng mắt và nói: giống chỗ nào.
Cố Tĩnh Sách cúi xuống đưa mặt nạ lên mặt ta, nhưng ánh mắt lại nhìn ta: “ duuoi mắt có thêm một nốt duồi nhỏ là giống rồi.”
Ta nhìn huynh ấy rồi quay đi, không hiểu sao nóng đến mức ta quay đầu lại nói: “Cái mặt nạ này dùng để làm gì?”
“Tối mai là Lễ hội đèn lồng, nếu trong thành không bị phong tỏa, chúng ta có thể rời Bắc Kinh vào lúc nửa đêm.”
Do việc bắt giữ những kẻ đào phạm, việc ra vào trong và ngoài thành đã bị cấm trong vài ngày. Lễ hội đèn lồng là một lễ hội lớn vào cuối mùa hè của Đại Xuyên. Sự hỗn loạn ở Bắc Kinh cũng sẽ được xoa dịu nhờ lễ hội lớn này,.
Ta túm lấy ống tay áo huynh ấy, hỏi: “Cố Tĩnh Sách, Lĩnh Nam có cái gì vậy?”
Huynh ấy nói: “Có lệ chi tươi, gạo ngon, núi sông tốt nhưng muỗi nhiều hơn. Nhưng đừng lo, chỉ cần nàng ở bên ta, ta đảm bảo ngay cả côn trùng cũng không dám cắn nàng. Hắn dù sao cũng là thiếu niên Phong Lưu, nói như vậy trong lông mày khó tránh khỏi có chút tùy tiện.
Ta nhớ rằng sau khi lão vương gia chết, huynh ấy được đưa đến Lĩnh Nam, mọi người đều nghĩ rằng huynh ấy sẽ chết ở đó khi mới mười ba tuổi. Ai biết huynh ấy lại còn ngang ngược như vậy.
Ta nhẹ nhàng hỏi: “Lần đầu huynh đến đó, bên đó có tốt giống thế này không?”
Sau đó huynh ấy hơi cau mày, cụp mắt xuống nhìn ta, nụ cười không rõ ràng chút nào, rồi nói: “Không.”
“Dù sao Lĩnh Nam ít người, quan lại cấu kết với bọn tặc, cho nên bọn họ không coi trọng một đứa trẻ mười ba tuổi như ta. Kỳ thật ta đã thoát khỏi côn trùng độc, rắn độc, chướng khí, súng nổ và những mũi tên bí mật. Đôi khi ta chỉ có thể cứu được một mạng của mình bằng sự may mắn, nhưng luôn luôn Không thể tránh khỏi việc ta sẽ đổ máu. Nhưng khi ta lớn lên, họ không còn có thể đàn áp ta nữa. Đừng quan tâm gọi ta là Nam An vương. Hắn nhẹ nhàng nói vài câu, nhưng lại vén lên quá khứ nặng nề của mình, mở ra một góc.
Huynh ấy đột nhiên đưa tay lau khóe mắt của ta, nơi có một nốt ruồi nông cạn, nói: “Lý gia khanh khanh, nhìn ta như vậy có phải đau lòng cho ta ?”
Ta mở to mắt và mỉm cười nói: “ Đúng vậy, Nam An Vương.”
Lần này, hắn nghẹn ngào mỉm cười, vội vàng quay mặt đi, như thể sắc hồng nơi khóe mắt của chiếc mặt nạ cáo mờ nhạt trên đôi má gầy gò của hắn.
“Lý Gia Khanh Khanh,lời nàng nói có thật không.”
Ta kéo dài giọng và lịch sự nói: “Thật ra –”
“Đó không phải là không thể.”
7
Đợi đến ngày Lễ hội hoa đăng , cả thành sẽ tràn ngập ánh đèn muộn một chút nữa cũng sẽ có bắn pháo hoa. Vì Cố Tĩnh Sách phải thu xếp một thời gian, ta không ngồi yên được, nên huynh ấy đành để ta đi dạo phố một mình chơi.
Chợ đêm rất náo nhiệt, ta đeo mặt nạ hồ ly và vui vẻ chạy nhảy trên đường phố, nội quy của Đông Cung rất nghiêm ngặt, đã lâu rồi ta không được ra ngoài vui chơi thoải mái như vậy.
Ta dừng lại trước một gian hàng, người chủ quầy là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, nhìn ta đang nhìn chằm chằm vào chiếc đèn treo ở góc phố, nói:
“Cô nương, cô thích chiếc đèn lồng thỏ này sao, đáng tiếc vừa rồi đã có người đặt trước rồi. Thật đáng tiếc.”
Ta vừa định nói, không cần. Chiếc đèn được một bàn tay gầy gò hạ xuống, có người ngồi xuống bên cạnh ta.
Chủ quầy vui vẻ nói: “à, đây chính là người đã đặt trước chiếc đèn lồng này, nếu cô nương thậ sự thích nó thì có thể bàn bạc với ngài ấy.”
Ta hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người một thân bạch y đeo mặt nạ, lộ ra quai hàm duyên dáng, phía sau có rất nhiều ánh đèn sáng, làm sao ta có thể không nhận ra chàng , là Triệu Hành?
Ta thực sự không biết rằng vị tân đế một ngày phải xử lí trăm công nghìn việc lại có cơ hội gặp mặt ở lễ hội hao đăng này.
Ngài đưa chiếc đèn lồng trong tay lên: “ Cô nương, cô nương có muốn lấy chiếc đèn lồng thỏ này đi không?”
Cảnh tượng này dường như trùng lặp với Lễ hội đèn lồng nhiều năm trước, ta bị đám đông tách khỏi người hầu của mình, nhưng lại được thái tử Triệu Hành tìm thấy, lúc đó ta chịu sợ đến mức không nhịn được khóc lên, nên chàng đã lấy ra một chiếc đèn con thỏ để làm ta vui. Hóa ra , chàng ấy từng đỏ bừng tai gọi ta một tiếng “Khanh Khanh”.
Bây giờ ta trân trọng một phần tình cảm ngày xưa, nhưng ta chỉ có thể giả vờ làm người lạ và gọi ta là cô gái một cách xa cách. Ta không còn nghĩ về những gì đã xảy ra giữa ta với ngài ấy, và liệu ngài ấy và Ưng Như Thị có là một cặp phu thê tình thâm hay không, hay chỉ là trắc phi từng cưới về “Khanh Khanh” đã chết trong trận loạn lạc.
Ta nhướng mắt xuống nhìn ngọn đèn rồi nói: “Không cần đâu, chiếc đèn này lúc nhỏ cảm thấy thú vị lắm, nhưng bây giờ nhìn nó cũng chỉ như thế, nó giống như những trái thanh mai trên cành, trông rất đẹp, nhưng khi ăn lại cực kỳ chua chát, giống như con ngựa tre ta cưỡi khi còn nhỏ, ta sẽ không bao giờ chạm vào nó nữa.”
Ta ngước mắt nhìn ngài mỉm cười: “Thật ra ngài nói đúng. May mà ta đã sớm không còn buồn nữa”.
Vì lẽ đó, nơi này ánh sáng lung linh chiếu vào trong mắt người, tựa hồ tràn đầy nước mắt, ngài nói: “Nàng hận ta.”
Ta lắc đầu nói: “Ta không ghét ngài, khi nhìn thấy ngài, ta không còn vui vẻ như trước, nhưng ta cũng không ghét ngài, ta đã biết từ lâu rồi, so với hận thù, quên đi là sự giải thoát tốt nhất cho ta và ngài. Giống như ngài đã từng thề trước đây, ngài và ta sẽ không bao giờ gặp lại, ta sẽ xem như chưa từng gặp ngài, chưa từng quen biết ngài.
Chiếc đèn lồng thỏ không hiểu sao lại rơi xuống đất và bị gió thổi bay mất, ngài ấy loạng choạng dường như không thể đứng vững.
Hàm dưới chiếc mặt nạ run lên vì cắn mạnh, khóe mắt hơi đỏ lên. Ngài ngước mắt nhìn ta lần nữa, nhìn thật kỹ, kỹ từng chi tiết.
Ngài ho khan hai tiếng, môi mỏng mỉm cười nói: “ta luôn hứa với nàng, lần này ta sẽ làm được.”
Bên cạnh tay ta có một đứa trẻ, nó ấy nắm tay ta, lớn tiếng nói: “tỷ tỷ, phu quân tỷ đã tìm tỷ lâu rồi, tỷ nhanh đi với em để ngài ấy khỏi lo lắng.”
Ta quay lại, gật đầu rất có lễ nghi với Triệu Hành rồi vội vàng tiến về phía trước.
Ta được đưa đến một nơi có đèn lồng đang thắp sáng rực rỡ, có mười dặm đèn lồng trôi trên sông, tiểu quỷ nhỏ kéo ta đến đây rồi bỗng không thấy đâu nữa. Bên cạnh có tiếng người đọc sách, người đang đọc sách về một tiểu thuyết cẩu huyết. cuối cùng nhận xét: ” Thanh mai trúc mã bổn bất trưởng cửu, thiên giáng nhân duyên tài thị vương đạo.”
Khi đó huynh ấy đã bật cười không đúng lúc.
Người kể chuyện cau mày không hài lòng và nhìn về phía nơi phát ra tiếng chế nhạo. Người mặc bộ đồ đen, tóc đen và buộc tóc đuôi ngựa cao. Người đó đang đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, nhưng toàn bộ bộ phận đều lộ mặt đã được giấu đi. Nhìn đẹp đến nỗi các cô nương đi ngang qua thường dừng lại để nhìn trộm.
Huynh ấy đã ném nó đi lấy một thỏi bạc đặt lên bàn, hơi nâng cằm nói: “Thanh mai trúc mã bổn bất trưởng cửu? Nào, để gia đổi, đổi thành, “trúc mã viễn thứ tha hương, nhiều năm sau trở về cùng thanh mai bạc đầu đến già là được rồi”
Khi người kể chuyện vội vàng cảm ơn, Cố Tĩnh Sách nhìn cũng không nhìn hắn ta mà giữa muôn trùng ánh đèn lồng nhìn ta, thản nhiên nói: “ Ta đến để nghe.”
Huynh ấy tiến về phía ta.
Rõ ràng đã là cuối hạ, nhưng có một số người thoạt nhìn giống như cái nóng không thể kiềm chế của mùa hạ.