Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại XUYÊN THÀNH NHA HOÀN CỦA TIỂU THƯ Chương 5 XUYÊN THÀNH NHA HOÀN CỦA TIỂU THƯ

Chương 5 XUYÊN THÀNH NHA HOÀN CỦA TIỂU THƯ

6:49 sáng – 18/11/2024

?

Hắn thừa nhận quá nhanh khiến một tràng chất vấn ta đã chuẩn bị sẵn cũng không có cơ hội nói ra, nhất thời thấy hơi hụt hẫng.

“Đúng vậy, ta biết từ lâu rồi.” 

Ta ngẩng đầu, cố giữ khí thế:

“Ngươi không cần mạng nữa sao? Nếu để tướng quân biết được thì làm sao đây?”

“Tướng quân biết thì… có ảnh hưởng gì không?” 

Hắn nhìn ta đầy vẻ ngạc nhiên.

Ta cũng ngơ ngác. Muốn ve vãn vợ người khác, lại còn dám hỏi nếu bị phát hiện thì sẽ thế nào?

“Ảnh hưởng là mất đầu. Nói chung, từ giờ đừng đến nữa, cũng đừng nghĩ ngợi gì thêm.”

Ta nói xong liền quay người đi thẳng, không đợi hắn đáp lại.

Vài ngày sau, Thẩm Thư đột nhiên gọi ta đến. Nàng tỏ vẻ ngập ngừng, muốn nói gì đó mà không nói ra.

Sau một hồi xoắn xuýt, cuối cùng nàng cũng mở miệng: 

“Chi Chi, ngươi có muốn làm nha hoàn thông phòng của tướng quân không?”

“Nha hoàn gì cơ?”

“Nha hoàn thông phòng.” 

Nàng tưởng ta không nghe rõ, liền chậm rãi nhấn từng từ.

“Ta không muốn, hoàn toàn không muốn.”

“Nếu ngươi thấy thân phận thấp, vài năm nữa có con ta sẽ nâng ngươi thành thiếp. Tướng quân kiểu gì cũng cần có thiếp, nếu là người khác thì thà là ngươi còn hơn.”

“Ta thật sự không muốn. Người ăn nhầm cái gì mà nói ra lời kỳ quặc như vậy?”

Thẩm Thư chần chừ một chút rồi nói: 

“Bạch Công tử nói riêng với ta rằng ngươi đã biết tình ý của hắn, nhưng ngươi bảo không thể để tướng quân biết.”

“Hắn có tình ý với ta?”

“Không thì sao người ta ba ngày hai bữa lại lui tới phủ chúng ta? Vì đồ ăn ngon chắc?”

Cũng có thể vì phu nhân của tướng quân trẻ trung, xinh đẹp. Ta thầm nghĩ trong lòng nhưng không dám nói ra.

Thì ra là ta đã nhạy cảm quá.

Thì ra là ta nghĩ oan cho người ta.

“Ta chỉ là… chỉ là sợ tướng quân nghĩ nha hoàn hồi môn của người sống không đứng đắn thôi.”

“Vậy ngươi cũng có ý với Bạch công tử?” 

Nàng mỉm cười nhẹ nhõm.

“Không hẳn, nhưng có thể phát triển.” Ta cũng cười.

Thì ra, người mà Bạch Ngọc Lâu nhắm tới là ta.

Chuyện này còn khiến ta kinh ngạc hơn cả việc Thẩm Thư thích nhéo đùi người khác. Ta không có gia thế, không có nhan sắc, thân phận lại là nô tỳ, hắn để ý ta vì điều gì chứ?

Chẳng lẽ vì ta thẳng thắn, mắng người lưu loát?

Ta có chút nghĩ không ra.

Nhưng sự thật không quan trọng, quan trọng là hắn là nam tử trẻ tuổi duy nhất trong tầm với của ta ở nơi này.

Cuộc sống của một nha hoàn, căn bản không có xã giao. Có lẽ chỉ đến khi già sẽ gả cho một tên sai vặt, hoặc bị nhận làm nha hoàn thông phòng.

Ta quá khao khát được trở lại làm một người bình thường, một người bình thường có nhân quyền. 

Ta thực sự khao khát điều đó, nên có lẽ gả cho hắn là cơ hội duy nhất của ta.

Nhưng hôm qua hắn lại hiểu lầm rằng ta để tâm đến Chu Diệm. Liệu hắn có còn quay lại nữa không?

Ta mong hắn đến.

Mong mãi, thời gian thoắt cái đã hơn nửa năm, biên cương xảy ra loạn lạc, Chu Diệm nhận lệnh xuất chinh.

Đúng vào lúc này, Thẩm Thư lại mang thai. Ta ngày ngày lặng lẽ ở bên nàng, chăm sóc nàng, đồng thời giúp quản gia việc trong phủ nên cũng không có nhiều thời gian rảnh.

Nàng bỗng toát lên vẻ dịu dàng của một người mẹ, đối với thế giới xung quanh cũng trở nên nhẫn nại, nhẹ nhàng hơn.

Ban ngày không có việc gì, nàng lại cùng ta may y phục, giày nhỏ cho tiểu bảo bảo, nhìn cũng rất giống một mẫu thân hiền.

Nói mới nhớ, căn nhà mới cạnh Chu phủ đã xây được hơn nửa năm. Dạo gần đây, việc xây dựng lại đặc biệt rầm rộ, từ lúc trời chưa sáng đã vang tiếng đục đẽo, thực sự làm phiền.

“Chi Chi, ngươi không thấy tò mò tại sao Bạch công tử lâu như vậy không ghé qua sao?”

“Chuyện đó có gì đáng tò mò? Có lẽ hắn phát hiện ra nơi khác nấu ăn ngon hơn.” 

Ta tức giận trong lòng, nhưng giọng lại lạnh nhạt.

“Thôi được, nhưng bên nhà mới ồn ào quá, ngươi qua bảo bọn họ nghỉ trưa một lát, ta muốn chợp mắt.”

Ta đang có một bụng tức không có chỗ xả, nhiệm vụ này đến thật đúng lúc.

“Cộc! Cộc! Cộc!” 

Ta gõ cửa căn nhà mới, tiếng vang rền trời.

“Các ngươi có để người khác sống không hả?”

Cửa mở ra, người đứng trước mặt ta chính là Bạch Ngọc Lâu, người mà ta không gặp đã hơn nửa năm.

“Chi Chi, ngươi ngày càng xinh đẹp.” 

Hắn phe phẩy quạt, cười tươi nhìn ta.

“Sao ngươi ở đây?”

“Đây là nhà mới của ta, đương nhiên ta phải đến giám sát việc xây dựng rồi.”

Thì ra nửa năm không đến là vì bận xây nhà. Cơn giận trong lòng ta vơi đi quá nửa.

“Ở gần thế này, sau này công tử qua lại thăm hỏi cũng tiện.”

“Ngươi trách ta lâu nay không ghé qua?”

 Hắn nhạy bén truy hỏi.

“Không dám.”

“Chi Chi, phu nhân nói muốn ngươi ở gần nhà nàng, ta chỉ còn cách xây căn nhà này để dễ hỏi cưới ngươi làm thê tử.”

 Hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Ai thèm làm thê tử của ngươi!”

Ta vừa tức vừa có chút vui, buông lại một câu rồi quay người chạy về phủ.

Vừa vào cửa, suýt chút nữa đụng ngã Thẩm Thư đang rình qua khe cửa.

Đỡ nàng ngồi xuống ổn định, ta vừa xoa cái bụng lớn của nàng vừa trấn an trái tim đang đập thình thịch của mình.

“Chi Chi, Bạch công tử thật lòng với ngươi. Người ta bận rộn nhưng vẫn thường xuyên cho người hỏi thăm ngươi có nhắc đến hắn không. Ngươi thì hay rồi, cứ làm như không có chuyện gì.”

“Ta tưởng hắn không muốn đến nữa, nếu nhắc đến chỉ khiến hắn cười nhạo ta tự mình đa tình.”

“Quá cứng cỏi không phải chuyện tốt.” 

Thẩm Thư thở dài:

 “Chỉ có người như hắn mới nhìn thấu được ngươi.”

Chúng ta đều đang chờ đợi.

Chờ đợi đứa bé đầu tiên của Chu phủ chào đời, chờ Chu Diệm chiến thắng trở về, chờ căn nhà mới của Bạch Ngọc Lâu xây xong.

Nhưng nhà mới đã hoàn thành, còn Chu Diệm vẫn chưa về.

Khi đứa bé trong bụng liên tục đạp mạnh, hắn chưa về.

Khi bụng của Thẩm Thư to đến mức đi lại phải chống lưng, cuối cùng hắn cũng trở về.

Hắn trở về trong bộ dạng phong trần mệt mỏi, khuôn mặt lộ rõ vẻ uể oải.

Nụ cười của Thẩm Thư, khi nhìn thấy nữ nhân dị tộc đứng phía sau hắn, lập tức cứng đờ lại.

“Thư nhi, lại đây.”

Ta đang là phẳng y phục, lập tức cầm bàn là bước tới chắn giữa hai người: 

“Mời tướng quân rửa tay trước, toàn vi khuẩn cả!”

Chu Diệm thoáng không vui, nhưng ánh mắt chạm đến bụng bầu của Thẩm Thư, đành nhịn không trách mắng ta.

Ta nhanh chóng ra hiệu cho tên sai vặt bên cạnh giúp hắn cởi áo giáp và đưa đi rửa tay.

Hắn vừa rời đi, trong sảnh chỉ còn lại nữ nhân dị tộc.

“Ngươi, nghe hiểu tiếng Trung Nguyên không?”

Nàng gật đầu.

“Vậy ta nói thẳng, bất kể ngươi từ đâu đến hay muốn làm gì, nếu dám phá hoại gia đình này, ta sẽ móc hai con mắt xanh của ngươi ra làm vòng cổ đeo!”

Không biết là do lời nói của ta hay hơi nóng từ bàn là, nàng như một chú nai con hoảng sợ, gật đầu lia lịa.

Liếc thấy Chu Diệm quay lại, ta nhanh tay vứt bàn là, nắm lấy cánh tay nàng, giọng điệu chuyển sang đầy thương xót: 

“Tướng quân sao lại mang về một cô nương xinh đẹp thế này sau chuyến xuất chinh?”

Chưa đợi hắn trả lời, ta tiếp tục hỏi từng chữ:

 “Là để tặng phu nhân một bất ngờ, rèn luyện tâm lý trước khi sinh con sao?”

“Tất… tất nhiên không phải.”

“Phải không? Vừa hôm trước, Tể tướng đại nhân còn phái người đến xem, ta đã bảo tướng quân và phu nhân là phu thê tình thâm, tương kính như tân.”

Từ trong tay áo rộng thùng thình, Thẩm Thư lén đưa tay ra, nắm chặt lấy ta. Lòng bàn tay nàng đầy mồ hôi.

Ta cũng nắm lại thật chặt.

Đừng sợ, đến lượt ta bảo vệ nàng rồi.

Lúc ấy, ta đã ép Chu Diệm không dám nhắc đến thân phận của nữ nhân dị tộc kia. Sau đó, ta tìm hiểu qua các tùy tùng của hắn.

Thì ra, trong chuyến hành quân qua sa mạc, họ bị lạc đường, Chu Diệm lại bị thương. Đúng lúc đó, nữ nhân này xuất hiện, mang theo nước và thuốc men, giống như Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.

Tình cảm đồng cam cộng khổ quả thực quý giá hơn bất kỳ bông hoa dại nào.

Đã đưa nàng về đây, không thể để nàng ta vô duyên vô cớ ra ngủ ngoài đường.

Nàng ta ở lại phủ, nhưng tất cả đều ngầm hiểu và không ai nhắc đến danh phận.

Cuối cùng, Thẩm Thư cũng hạ sinh, tiếng hét giữa đêm của nàng làm ta sợ hãi đến mấy ngày sau vẫn còn ám ảnh.

Gương mặt nàng tái nhợt, mồ hôi từng giọt lớn lăn từ tóc xuống cổ. Ta chưa từng thấy cảnh này bao giờ, bối rối đến mức đụng ngã cả bà đỡ, còn làm đổ cả chậu nước nóng.

“Chi Chi…”

Nàng không nhịn được gọi ta:

“Ngươi ngồi nghỉ đi.”

Ta ngồi bên mép giường, căng thẳng không yên:

 “Không làm gì ta càng lo lắng hơn.”

“Ta cũng lo lắng, ngươi ngồi đây với ta.”

“Được, ta ở đây với người.”

“Chi Chi…”

“Ta đây.”

“Ngươi có thể kéo váy lên cho ta nhéo đùi không?”

 Ánh mắt nàng bỗng chốc trở nên ngượng ngùng.

Ta đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở những nha hoàn, mụ bà và bà đỡ đang nhìn ta với vẻ kỳ lạ. Ta kéo váy lên.

“Đỡ sợ hơn chưa?”

“Đỡ nhiều rồi.”