Kèm theo tiếng hét thảm thiết của cả hai chúng ta, sau một ngày một đêm, Thẩm Thư hạ sinh một bé trai khỏe mạnh.
Trong quá trình ấy có một đoạn kịch tính. Có lúc nàng bị băng huyết nghiêm trọng, tình trạng trông rất tồi tệ. Nữ nhân dị tộc kia nói rằng mình từ nhỏ đã học y, muốn vào giúp.
Chu Diệm, vì từng được nàng cứu mạng, đương nhiên đồng ý.
Nghe thấy vậy, ta gạt tay Thẩm Thư đang bám lấy chân ta, bước ra, nhìn họ nói:
“Không được.”
“Chúng ta có bà đỡ giỏi nhất kinh thành, không cần một người thân phận không rõ ràng giúp đỡ. Tướng quân đừng đưa ra quyết định khiến mình hối hận suốt đời.”
Cuối cùng, nàng không vào.
Sau khi đứa trẻ tròn tháng, nàng lặng lẽ rời đi trong đêm.
Điều ta không ngờ là, trước khi rời đi, người duy nhất nàng nói lời tạm biệt lại là ta.
“Chi Chi, ta thật ngưỡng mộ Thẩm Thư vì có một người chị em như ngươi.”
Đôi mắt xanh của nàng ánh lên vẻ u buồn.
“Cô nương quá lời, ta chỉ là một nha hoàn.”
“Ta đi đây.”
Nàng vỗ nhẹ vào túi hành lý:
“Vốn rất thích Chu tướng quân, nhưng ngươi quá lợi hại. Ở lại ta cũng không vui, thật chẳng đáng.”
“Ngươi cũng thông minh đấy.”
Ta nhướng mày.
“Nếu lần đầu gặp gỡ khác đi, ta nghĩ mình cũng xứng làm chị em với ngươi.”
Giọng nàng chùng xuống.
“Gì cơ?”
“Không có gì, tạm biệt, Chi Chi.”
Nàng, một nữ nhân bí ẩn, đến và đi như cánh chim sượt qua mặt hồ. Sau đó, cuộc sống của chúng ta trở lại yên bình.
Khi đứa bé tròn tháng, căn nhà mới của Bạch Ngọc Lâu cuối cùng cũng hoàn thành. Dù nội thất và đồ đạc chưa hoàn chỉnh, nhưng đã có thể dọn vào ở.
Thẩm Thư bắt đầu chuẩn bị cho lễ cưới của ta.
Từ Chu phủ sang Bạch phủ chỉ cách vài bước chân. Ta thậm chí muốn thu dọn hành lý và dọn đến ngay để tránh những phiền phức không cần thiết.
Nhưng Bạch Ngọc Lâu lại rất kiên quyết:
“Ta không phải loại người dễ dàng để ngươi có được như vậy.”
Ta đành bỏ ý định, ngoan ngoãn chờ ngày xuất giá.
Thẩm Thư tích cực chuẩn bị hồi môn cho ta, đến mức không đủ chỗ, phải dọn riêng một gian phòng để làm kho chứa.
“Không ngờ tiểu thư lại hào phóng thế, mấy thứ này mang qua, chắc còn hơn cả gia tài của Bạch công tử vài lần.”
Ta nhìn đống vàng bạc, lụa là gấm vóc, không khỏi cảm thán.
“Phải như thế hắn mới không dám xem thường ngươi.”
Thẩm Thư nghĩ ngợi một lát, rồi ném thêm mấy chiếc vòng vàng nặng trịch vào rương.
Tình yêu của một phú bà đúng là thẳng thắn và mạnh mẽ.
Ta thật sự cảm động.
Đến ngày lành tháng tốt, dưới sự chủ trì của Chu Diệm và Thẩm Thư, hôn lễ của chúng ta được tổ chức long trọng và suôn sẻ.
Ta cảm thấy mình còn chưa ngồi yên trong kiệu hoa thì đã đến Bạch phủ.
Khi màn đêm buông xuống, tiếng ồn ào của khách khứa cũng dần lắng xuống, ngôi nhà rộng lớn trở nên yên tĩnh.
Bạch Ngọc Lâu từ nhỏ bị gia đình gửi vào nhạc phường, còn ta từ lúc đến đây đã là nha hoàn của Thẩm Thư. Chúng ta đều chỉ có chính mình.
“Chi Chi, bắt đầu làm chuyện chính không?”
“Đợi thêm chút nữa.”
“Hửm?”
“Ta muốn nhìn kỹ ngôi nhà của chúng ta.”
Hắn dìu ta đến chính sảnh, trịnh trọng vén khăn voan lên.
Ta ngắm nhìn thật lâu, xem kỹ chính sảnh, rồi ra sân, từ sân lại đến phòng ngủ.
Nơi này không có những hoa văn chạm trổ cầu kỳ, không nhộn nhịp người qua lại như những ngôi nhà lớn khác, nhưng đây là nhà của chúng ta.
“Trước đây ta cũng từng mua vài căn nhà ở những nơi phong cảnh đẹp, nhưng ở đó lại chẳng thấy có ý nghĩa.”
“Sát bên Chu phủ thì có ý nghĩa hơn sao?”
“Trước đây, có lần ta uống rượu với Chu Diệm và mấy người nữa. Đến khuya, chỉ có hắn nhất quyết đòi về nhà. Ta còn cười hắn lấy vợ rồi thì bị phu nhân quản thúc. Nhưng hắn nói, ‘Ngươi không hiểu, phải có người quản thì mới thấy mình có một ngôi nhà, nếu không, đó chỉ là một cái nhà trống.’”
Thì ra, cho dù là người tài giỏi đến đâu, cũng không thoát khỏi sự hấp dẫn của một tổ ấm với vợ và con cái.
Giờ thì ta hiểu hắn cần ta vì điều gì. Hắn là người cần được quản, mà ta thì lại là một nha hoàn ngay cả tiểu thư cũng dám quản.
Hiểu rồi.
Ta biết mình phải làm thế nào để vun đắp cuộc hôn nhân này.
Sau hai ngày sống trong sự ngọt ngào đáng xấu hổ của tân hôn, tình cảm của chúng ta càng thêm sâu đậm.
Đến ngày thứ ba, khi cả hai đang say giấc, bất chợt có tiếng gõ cửa mạnh bạo vang lên.
Vì không thích sự bất bình đẳng trong quan hệ, trong nhà ngoài bà Lý – người làm công theo tháng để nấu ăn và dọn dẹp – thì không có ai khác.
Gõ một hồi không ai mở cửa, xem ra bà Lý cũng chưa dậy.
Ta cố gắng thoát khỏi cánh tay của Bạch Ngọc Lâu đang ôm ngang eo mình, khoác vội áo choàng dài rồi ra mở cửa.
Thẩm Thư ôm đứa bé, cười tươi rói:
“Chào buổi sáng, Bạch phu nhân.”
Không rõ là do cơn gió lạnh làm ta tỉnh táo hay nụ cười của nàng khiến ta sợ hãi, mà ta lập tức hết buồn ngủ.
“Chào… chào buổi sáng, Thẩm phu nhân.”
“Chi Chi!”
“Có mặt!”
“Ngươi có biết hôm nay là ngày gì không?”
“Kỷ niệm ba ngày cưới của ta?”
“Đấy, lấy chồng rồi là chỉ nhớ nhà chồng thôi.”
Nàng thở dài đầy u oán.
“Hôm nay là ngày về nhà mẹ đẻ đấy.”
Ở đây, cô gái xuất giá đến ngày thứ ba phải cùng chồng về thăm nhà mẹ để bái kiến cha mẹ, người thân. Ta không cha không mẹ, đương nhiên không để tâm đến chuyện này.
Nào ngờ, trong lòng Thẩm Thư, nhà của nàng chính là nhà mẹ của ta.
“Ta sai rồi, Thẩm phu nhân. Người vào trong ngồi trước, để ta và phu quân thu xếp rồi đến bái kiến người và tướng quân?”
“Không ngồi!”
Nàng quay mặt đi, có vẻ giận dỗi, nhưng nghĩ một chút lại nói:
“Ta về trước gọi người chuẩn bị món ăn, nấu cháo mặn mà ngươi thích.”
“Vậy ta muốn cháo gà xé sợi.”
“Về mặc quần áo ngay!”
Nàng rút tay ra khỏi tay ta đang đong đưa, quay người trở về phủ.
Từ đó, Thẩm phu nhân và Bạch phu nhân sống trong hai ngôi nhà liền kề, cuộc sống khá hạnh phúc. Mỗi lần qua lại nhà nhau đều chờ đến khi trời tối, để các phu quân phải đích thân sang tìm mới chịu về.
End