“Nương nương hầu hạ bệ hạ nhiều năm, Thái tử đối với nương nương cũng rất kính trọng.”
“Kính trọng? Chỉ sợ trước khi ngươi vào cung đã dặn dò nhiều lần, phải cẩn thận đề phòng bản cung.”
Lời này của Quý phi nói thẳng quá, ta nhất thời không biết đáp thế nào, trước khi vào cung, Thái tử quả thực đã nói rằng Quý phi tâm cơ thâm trầm, ngang ngược chuyên sủng, còn tôi dịu dàng khiêm tốn, tính tình thuần hậu, phải cẩn thận đối phó.
“Chỉ là đùa vài câu thôi, bỏ đi.”
Ta hành đại lễ với Quý phi: “Nương nương, xin tha thứ cho thiếp thất lễ, mỗi người có nỗi khổ riêng, gặp được Thái tử là phúc phần nhiều đời của thiếp, thiếp rất mãn nguyện… không có gì phải uất ức.”
“Mãn nguyện… Bản cung làm sao mà mãn nguyện, nếu nhi nữ bản cung còn sống, có lẽ cũng tầm tuổi ngươi. Sau này nếu ngươi rảnh rỗi… thôi thì, nếu ngươi thường vào cung bầu bạn với bản cung, chỉ sợ Thái tử sẽ giận ngươi, đó lại là lỗi của bản cung.”
(Nhi nữ:con gái)
“Nương nương, đời người không phải lúc nào cũng như ý, thiếp từng là tỳ nữ trong phủ Thành Quốc Công, lúc đó những tỷ muội thân thiết với thiếp, có người bị quản gia nạp làm thiếp, lại bị chính thất hành hạ; có người phạm lỗi, bị chủ nhân đuổi ra khỏi phủ; còn có người mất mạng vô ích… Thiếp có được ngày hôm nay, là do trời cao phù hộ, mỗi một điều tốt đều là may mắn.”
Hôm nay là lần đầu tiên ta gặp Quý phi, nhưng lại nói nhiều như vậy, không biết là nói cho bà ấy nghe, hay là nói cho chính bản thân mình nghe nữa.
Con người vốn dĩ tham lam, có rồi lại muốn nhiều hơn, nhưng thân phận và thời đại mà ta sống định sẵn ta chỉ có thể nhận những gì người khác ban tặng. Ta có thể chủ động tính toán, nhưng quyền quyết định mãi mãi nằm trong tay Thái tử và Hoàng đế, ngoài việc chấp nhận ra, không có lựa chọn thứ hai. Nếu tự mình không mở lòng, thì càng không sống nổi.
“Phải… ” Quý phi im lặng một lúc lâu, sau đó lại nói về môn mã cầu, nói rằng Thái tử đã dâng mã cầu lên Hoàng đế, Hoàng đế cũng kể lại với bà.
Hàng ngàn năm sau, khi người ta tìm hiểu về nguồn gốc của mã cầu, vẫn có thể truy nguyên đến Thái tử, có lẽ cũng có đôi ba lời về a, “Có phi tần giỏi đánh mã cầu mà được sủng ái”.
Nói chuyện với Quý phi khá lâu, ta cáo từ ra về, ở cửa cung gặp xe ngựa của Thái tử.
“Thiếp không biết điện hạ ở đây, khiến điện hạ phải đợi lâu rồi.”
“Không sao, cô gia đang xem sổ sách của Công bộ trên xe, cũng để giết thời gian. Tính tình Quý phi ngang ngược, có làm khó nàng không?” Hoàng đế ban hôn rồi cho phép Thái tử vào triều tham chính, đầu tiên làm việc ở Công bộ.
“Nhờ phúc của điện hạ, nương nương đối xử với thiếp rất tốt, nói chuyện rất lâu, còn ban thưởng nhiều thứ.”
“Bà ta thường giỏi lôi kéo lòng người, nàng đừng để bị bà ta lừa.”
“Thiếp tỉnh táo, điện hạ yên tâm.”
Thái tử không thích Quý phi là chuyện thường, nhưng trước mặt Hoàng đế không thể hiện, bàn luận về hậu phi cũng là bất kính với trưởng bối. Sự thuận theo của ta khiến Thái tử có thể yên tâm coi ta như thùng rác cảm xúc, ghét cùng một người luôn là cách để tăng cường tình cảm.
Đêm đó, Thái tử nằm bên cạnh ta, nói về những chuyện xưa, trong lời nói không giấu được sự bất mãn đối với Quý phi, thậm chí còn liên quan đến Hoàng đế.
Ngài mồ côi mẫu thân từ nhỏ, luôn được nuôi dưỡng dưới gối Thái hậu, rất ít gặp Hoàng đế, thỉnh thoảng ra ngoài chơi, cũng thường thấy Hoàng đế và Quý phi ở cùng nhau, nên tự nhiên có thành kiến với Quý phi.
Ta bắt đầu nghi ngờ liệu mình ở Phượng Tê cung có phải quá xúc động, lúc đó không biết tại sao, với một người mới gặp lần đầu lại nói nhiều như vậy, có lẽ là vì cảnh ngộ giống nhau, trong lòng tích tụ quá nhiều cảm xúc muốn bộc phát.
Nghĩ kỹ lại, ta cũng không có lời nói nào quá đáng, dù có truyền đến tai Thái tử, cũng có thể giải thích là bị Quý phi mê hoặc, một lúc sơ ý nói ra tâm sự.
Thật ra, dù có thiện cảm với Quý phi, ta cũng tuyệt đối không biện minh cho bà ấy trước mặt Thái tử.
Mối thù của thế hệ trước khó mà phân rõ, nhưng Thái tử là hoàn toàn vô tội, đứa trẻ nào mà không mong cha mẹ yêu thương, gia đình hòa thuận, nhưng hoàng gia khó mà có được sự ấm áp đó.
Ta nâng nửa người dậy, ôm lấy Thái tử, trước đây luôn là ngài ôm ta, đây là lần đầu tiên ta ôm ngài.
Thái tử không từ chối, gối đầu lên ngực ta, đột nhiên im lặng, chiếc áo lót dường như ướt một mảng nhỏ.
Ngài là Thái tử, nhưng cũng chỉ là một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi, lớn lên trong một gia đình bất hạnh, lại gánh vác quá nhiều quá sớm, ta sống hai kiếp cộng lại đã hơn ba mươi tuổi, so đo với ngài làm gì.
Những ngày này tích tụ oán khí dường như đột nhiên tan biến, xét hành động không xét tâm, xét tâm thì trên đời ít người hoàn hảo, ngài đối với ta đã là tốt đủ rồi.
Ta ôm Thái tử, như mẫu thân ôm hài tử, nhẹ nhàng vỗ lưng ngài, không bao lâu sau nghe tiếng thở dài và đều đặn.
16
Thái tử ngủ đến tận giờ Thìn mới dậy, muộn hơn thường ngày hơn một canh giờ, ta cũng duy trì tư thế đó cả đêm, cánh tay bị đè đến tê dại, lưng cũng bị giường làm đau nhức.
“Đêm qua cô gia lỗ mãng, hôm nay nàng nghỉ ngơi đi, cô gia… Trong triều còn một số việc lặt vặt.” Thái tử gần như bỏ chạy, trước đây cũng có lúc lỗ mãng, một đêm còn mệt hơn bây giờ nhiều, vậy…
Điều này có được tính là Thái tử mở lòng với ta không?
Lúc nãy ngài ấy bối rối, đây là lần đầu tiên ta thấy khía cạnh này của ngài ấy.
Để chiếm được trái tim của một người, không chỉ cần sự hấp dẫn về thể xác và sự đồng điệu về tinh thần, mà còn cần sự ràng buộc và phụ thuộc về tình cảm. Thái tử đã quen đứng ở vị trí cao, hơn nữa do trải nghiệm thời thơ ấu dẫn đến sự thiếu thốn tình cảm, trước đây ngài ấy coi trọng ta cũng vì ta có thể cho ngài ấy tình yêu, nhưng bây giờ thân phận đã thay đổi. Khi ta là thiếp, ngài ấy sẽ nói chuyện tình cảm lãng mạn với ta, hưởng thụ tình cảm chân thành của ta. Khi ta là chính thê, ngài ấy sẽ dành cho ta nhiều sự tôn trọng hơn, cũng mong đợi phu thê hòa thuận, đàn ca hòa hợp. Thứ phi được coi như là nửa chính thê, còn ít nhất một hai năm nữa mới đến đại hôn của Thái tử, trong thời gian này ta là người thê tử duy nhất của ngài ấy, ta phải để ngài ấy nhanh chóng quen với sự thay đổi thân phận, sau này dù không còn sủng ái ta nữa, cũng sẽ để lại một phần tình cảm yêu quý.
Thái tử thích ứng nhanh hơn ta tưởng, khi ở riêng ngài ấy còn nhắc đến những việc vặt ở trong triều , coi ngài ấy là vị thần tài để khắp nơi khóc than nghèo khó. Ta cười nghe chàng ấy phàn nàn về công việc, phàn nàn về quan thần, giống như cảnh ông chủ công sở trở về nhà trò chuyện với vợ, chỉ thiếu mỗi cảnh trang trí trong phòng và trang phục.
Một năm nữa lại đến, năm ngoái thời gian này ta mới được sủng ái không lâu, Thái tử về liền ngủ tại viện Ký Xuân. Năm nay, ta đã là thứ phi, có thể cùng Thái tử vào cung dự tiệc. Đây là lần đầu tiên ta gặp mặt Hoàng thượng, Quý phi ngồi gần như ngang bằng với ngài, tuy không có ngôi vị Hoàng hậu, nhưng đãi ngộ ăn uống không khác gì Hoàng hậu. Nam nữ dự tiệc tách biệt, Hoàng thượng, Thái tử và các đại thần ở cùng một chỗ, còn hậu phi, ta và các phu nhân quan lại ở tại Phượng Tê cung do Quý phi nương nương chủ trì.
Thứ phi của Thái tử không có trọng lượng bằng những phi tần trong cung đã có nhiều năm kinh nghiệm, sinh ra công chúa, nhưng Quý phi vẫn sắp xếp ta ngồi ở bàn chính, ngay bên cạnh bà. Vinh nhục của ta đều gắn liền với Thái tử, hắn ấy ghét Quý phi, ta cũng chỉ có thể giữ khoảng cách với Quý phi. Quý phi có vẻ thất vọng, nhưng cũng không ép buộc, cuối cùng ta ngồi cùng bàn với mấy vị vương phi, thế tử phi.
“Thứ phi Ly chắc không biết, hôm nay đại tiểu thư nhà họ Văn cũng có mặt, ngồi cùng bàn với Quý phi nương nương, nếu thứ phi nhận lời mời của Quý phi nương nương, cũng có thể gặp gỡ đại tiểu thư nhà họ Văn.” Một vị tiểu thư trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi che miệng cười nhẹ, không rõ là thiện ý hay ác ý.
“Cảm ơn tiểu thư đã quan tâm, ta từ lâu đã ngưỡng mộ tài năng của đại tiểu thư nhà họ Văn, nếu có cơ hội, nhất định sẽ thỉnh giáo.” Nhà họ Văn nổi tiếng là gia đình danh giá, trụ cột của triều đình, cha con đều giữ chức vụ quan trọng, những vị tiểu thư được giáo dục trong gia đình này chắc chắn là khuê nữ tài sắc, xứng đáng với vị trí hoàng hậu.
“Thứ phi Lý được Thái tử sủng ái độc nhất, dù đại tiểu thư nhà họ Văn có tài hoa đến đâu, cũng không thể so được.”
“Thế tử phi nên thận trọng lời nói, chuyện của Thái tử không phải chúng ta có thể bàn luận.”
“Được rồi, nói chuyện riêng tư một chút cũng không sao, nhưng nếu truyền ra ngoài, không dễ dàng tha thứ đâu.”
Thấy ta không phải loại dễ bị bắt nạt, vị Vương phi cao tuổi nhất và có uy vọng nhất vội vàng đứng ra hòa giải, sau đó lại nói chuyện về gia đình, không ai còn làm khó ta nữa.
Sau bữa tiệc tối, Quý phi mời mọi người đến Ngự hoa viên thưởng đèn, hoa đăng đã được thắp lên vài ngày trước, sẽ sáng đến đêm rằm.
Ta đi theo đám đông thưởng thức hoa đăng, giữ khoảng cách nhất định với Quý phi, bên cạnh chỉ có Xuân Đào. Mấy ngày nay, ta luôn cảm thấy mệt mỏi, có lẽ là kinh nguyệt sắp đến, từ sau khi “sảy thai” uống nhiều thuốc bổ, kinh nguyệt không đều.
Ta thưởng thức đèn một lúc, rồi nghỉ chân trong đình, không lâu sau, thấy thế tử phi dẫn theo một cô gái trẻ tiến đến.
“Thứ phi Ly thật khó tìm, đây là đại tiểu thư nhà họ Văn, muốn gặp thứ phi từ lâu rồi.”
“Vừa rồi tại yến tiệc mới nghe nhắc đến tài năng của tiểu thư Văn, không ngờ hôm nay lại có cơ hội gặp gỡ,” ta đứng dậy quan sát vị Văn đại tiểu thư này, cũng là thái tử phi tương lai.
Người đến có vóc dáng thon thả, eo nhỏ, lông mày thanh tú, không giống như hình ảnh truyền thống của nữ văn sĩ, mà ngược lại còn mang thêm vài phần khí phách.
“Thần nữ thỉnh an Thứ phi Ly,” Văn tiểu thư hành lễ với ta, lễ chưa hết đã được thế tử phi của Vương gia đỡ lên, “Văn Tiểu thư là người được Hoàng thượng phong chỉ định làm Thái tử phi, lẽ ra phải là thứ phi hành lễ với Văn tiểu thư mới đúng.”
“Dù có chỉ dụ của Hoàng thượng, nhưng vẫn chưa cử hành hôn lễ, không tính là thân phận chính thức, Thứ phi đã được ghi vào ngọc điệp của hoàng tộc, theo quy tắc, là ta phải hành lễ với Thứ phi Lý.”
Những lời này khiến thế tử phi của Vương gia không nói được gì, nhanh chóng cáo từ rời đi, trong đình chỉ còn lại ta và Văn tiểu thư
“Thần nữ tuy ở trong khuê phòng, cũng đã nghe danh của Thứ phi Lý, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.”
“Tiểu thư Văn quá khen, chỉ là may mắn được Thái tử sủng ái một chút, nghe danh tiểu thư Văn tài danh, được Hoàng thượng ban chỉ lập làm Thái tử phi, phúc trạch thâm sâu, ta không thể sánh bằng.”
Lần đầu gặp mặt, ta tỏ ra vô cùng kính cẩn với tiểu thư Văn, không hề có thái độ kiêu ngạo vì có thái tử đứng sau lưng.
Thái độ này cũng làm Văn tiểu thư hài lòng, còn mời ta cùng thưởng đèn, ta nhớ lại những bài thơ cổ đã học, chọn một câu thích hợp để ngâm:
“Tiếp hán nghi tinh lạc, y lâu tự nguyệt huyền. Biệt hữu thiên kim tiếu, lai ánh cửu chi tiền.”
Tiểu thư Văn lộ vẻ ngạc nhiên: “Không ngờ Thứ phi Lý cũng có tài văn chương như vậy, thật là ta đã coi thường rồi.”
“Chỉ là Thái tử thỉnh thoảng chỉ dạy một chút, không so được với tiểu thư Văn, cha và ông nội đều là những bậc thầy, văn tài chắc chắn vượt xa ta.” Ta có thể tỏ ra mềm mỏng với nàng ấy, nhưng cũng phải thể hiện khả năng và giá trị của mình, không để sếp nghĩ ta yếu đuối dễ bắt nạt.
“Thái tử được danh sư dạy dỗ, chỉ dẫn vài phần cũng đã là điều khó có được. Tuy nói nữ tử không tài mới là đức, nhưng ta cho rằng, nữ tử nên có cả đức và tài, nhất là nữ tử bên cạnh Thái tử, từng lời nói hành động đều phải cẩn trọng giữ lễ, tuyệt đối không vì lợi ích cá nhân mà làm tổn hại đến danh tiếng của Thái tử.”
“Văn tiểu thư nói đúng, hơn đọc sách mười năm, tiểu thư chỉ bảo,ta sẽ ghi nhớ trong lòng.” Ta hành một lễ thiếp với tiểu thư Văn, cô ấy không từ chối.
“Thứ phi có được nhận thức như vậy, là phúc của Thái tử, càng là phúc của trăm họ.”
Cảnh này lọt vào mắt một số người, không biết thế nào mà đến tai Thái tử, ngài ấy có chút không hài lòng vì Văn tiểu thư còn chưa thành thân đã ra vẻ Thái tử phi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ là tâm trạng thế nào không ai biết được.
Điều này lại đúng với ý ta, nếu Thái tử và Thái tử phi hòa thuận, yêu thương nhau, thì làm gì còn chỗ cho ta, một thứ phi, lên tiếng?
Chắc chắn phải là bề ngoài hài hòa mà bên trong không thật lòng, ta mới có cơ hội tranh sủng, Thái tử phi cũng sẽ khó kéo tôi về phe cô ấy.
Đông Cung có hai ông chủ lớn đều đối tốt với ta, thật là một phúc phận lớn.
(Hai ông chủ lớn:thái tử và quý phi nương nương)