17
Thái tử rất thích chơi mã cầu, ngay cả Hoàng đế cũng đã cho lắp đặt sân bóng trong Ngự hoa viên, các triều thần noi theo, chỉ trong nửa năm hai môn thể thao này đã trở nên phổ biến ở kinh thành.
Mùa đông gió rét khắc nghiệt, không tiện ra ngoài, đến tiết lập xuân, các công tử trẻ ở vùng ngoại ô kinh thành đã lác đác xuất hiện trên sân mã cầu. Trước và sau tiết Thanh Minh, Khanh vương phi tổ chức hội mã cầu, mời Thái tử và ta đến tham dự. Đến nơi, ta mới biết mục đích của Vương phi Khang là tạo cơ hội cho Thái tử và tiểu thư Văn gặp mặt, mời ta cùng đi cũng chỉ để làm bóng đèn.
Khanh Vương phi dẫn ta vào nghỉ ngơi trong trướng, Thái tử, tiểu thư Văn và vài công tử, tiểu thư trong hoàng tộc ở ngoài chơi mã cầu.
Hiện nay, mã cầu đã có quy tắc thi đấu, do Hoàng đế đích thân ban hành, một buổi chơi mã cầu chia làm hai hiệp, mỗi hiệp khoảng nửa canh giờ.
Không ngờ, mới chỉ được một khắc, Mậu Minh đã vội vã đến nói Thái tử triệu ta đến. Trên đường hỏi thăm, ta mới biết Thái tử và tiểu tướng quân Lâm suýt va vào nhau, may mà tiểu tướng quân Lâm có kỹ nghệ cao, giữ được thế trận.
Nào ngờ Thái tử chưa kịp nói gì, Văn tiểu thư đang đứng xem đã nhanh miệng trách mắng tiểu tướng quân Lâm, thậm chí những đệ tử hoàng tộc khác trên sân cũng bị lôi vào mà bị mắng nhiếc.
Thái tử lúc đó sắc mặt không được tốt, liền lấy cớ mệt mỏi để về nghỉ trong trướng,Văn tiểu thư muốn theo vào xin lỗi nhưng bị Mậu Minh cùng người cản lại. Nếu không cản tiểu thư Văn, để cô ấy chạm vào điểm yếu của Thái tử, người chịu phạt sẽ là bọn họ.
Nghe càng nhiều ta càng nhíu mày chặt hơn, Văn tiểu thư có ý gì đây? Trước mặt ta ra vẻ Thái tử phi cũng đành, tại sao trước mặt Thái tử cũng như thế này.
Nhiều văn nhân coi thường hoàng tộc là lũ ăn chơi sa đọa, coi võ tướng là kẻ gian trá, coi hậu cung là mầm họa sắc đẹp, chỉ có bọn họ mới là trụ cột của triều đình. Văn tiểu thư xuất thân từ gia đình danh giá, gia tộc thanh liêm qua nhiều đời, có lẽ cũng bị ảnh hưởng sâu sắc bởi những quan điểm này.
Hành động hôm nay, nói tốt thì là tận trung vì Thái tử, nói không hay thì là vượt quyền, thậm chí là chia rẽ Thái tử với hoàng tộc và võ tướng.
Hoàng đế vì Thái tử bồi dưỡng các mối quan hệ giao tiếp, lại sợ sinh lòng nghi kỵ.
Việc đính hôn với Văn tiểu thư là để tận dụng thế lực của nhóm quan văn đứng sau cô ấy, nhưng không ngờ, hai người chưa thành hôn mà Văn tiểu thư đã bắt đầu can thiệp vào công việc của Thái tử.
Thái tử thường ngày ôn hòa, thân thiện, nhưng trong lòng lại không chịu được sự trái ý. Ngay cả Thái hậu – người đã nuôi dưỡng Thái tử, khi bắt đầu ngấm ngầm tác động và cố gắng chi phối chuyện hôn nhân của Thái tử, cũng không được tha, chỉ trong vài tháng Thái tử đã tìm được cơ hội buộc Thái hậu phải rời khỏi kinh thành.
Ta không mong Thái tử và Thái tử phi tình cảm bền chặt, nhưng cũng không muốn hậu viện của mình bị cuốn vào những cuộc đấu tranh chính trị. Trong một cái tổ đã bị lật, trứng nào còn nguyên vẹn, sớm muộn gì cũng sẽ ảnh hưởng đến ta.
Khi ta vén rèm vào, Thái tử ngồi một mình trước bàn, mặt căng thẳng. Thấy t vào, Thái tử đứng dậy bước nhanh đến ôm chặt lấy ta: “Vẫn là nàng tốt nhất.”
Mậu Minh rất tinh ý lui ra ngoài, lúc này trong trướng chỉ còn ta và Thái tử. Ta không hỏi lý do, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng Thái tử. Lâu sau, Thái tử thở dài, dần bình tĩnh lại.
“Điện hạ hôm nay mệt rồi, ta đã cho người chuẩn bị bánh mật đào và chè tám bảo, hay là dùng chút rồi nghỉ ngơi.”
Được Thái tử đồng ý, Xuân Đào mang đồ ăn lên, sau đó theo ý ta mà lui ra. Lúc này, Thái tử có lẽ muốn nói những điều trong lòng, không muốn ai nghe thấy.
“Hôm nay vốn muốn thi đấu với nàng một trận, vừa lúc thế tử của Thụy vương mời, ta không thể từ chối, không ngờ Văn tiểu thư … Phủ Thành Quốc Công nhiều năm gây dựng, thông gia khắp nơi, trong triều gia tộc không liên quan chỉ còn lại rất ít, gia tộc danh tiếng nhất chính là nhà họ Văn, nên phụ hoàng mới định ra hôn sự này, như…”
“Văn Tiểu thư có chỗ nào sai, sửa là được, biết sai mà sửa, không gì tốt hơn, đây cũng là điện hạ dạy ta mà.” Thái tử và Hoàng đế tuy là phụ tử, nhưng còn là quân thần, tuyệt đối không thể bất mãn với vua cha.
“Nếu biết sai mà sửa thì tốt rồi, không nói nữa, mấy ngày nữa ta sẽ đưa nàng đi trường đua.”
“Trường đua đã đi nhiều lần, chi bằng… ta nghe nói năm điện hạ mười hai tuổi hoàng gia đi săn bắn, săn được một con hươu, không biết bây giờ còn tài nghệ đó không.” Thái tử cũng cần giải tỏa cơn giận, kìm nén chỉ làm hại thân.
“Đương nhiên là có, nàng muốn đi săn? Đây là việc vất vả, không nhẹ nhàng như chơi mã cầu đâu.”
“Ta không sợ, chỉ mong điện hạ có thành quả, nếu không, chúng ta vất vả cả ngày lại phải nhịn đói.”
“Ta để nàng đói được sao?” Thái tử ôm chặt eo ta, ta cười đùa ngã vào lòng Thái tử.
Qua một trận cười đùa, tâm trạng Thái tử tốt lên, cũng không nghĩ đến những chuyện bực bội trước đó nữa. Nhưng ý định chơi mã cầu đã tan biến, dùng xong điểm tâm, chúng ta sớm trở về Đông Cung.
Thái tử đi săn không phải chuyện nhỏ, phải phong tỏa núi, đề phòng kẻ xấu lợi dụng. Hôm đó, Thái tử chuẩn bị xe ngựa cho ta, nhưng ta nhất quyết che mặt bằng khăn lụa, cưỡi ngựa cùng đi với Thái tử, chỉ tụt lại nửa thân người. Ta biết ngài ấy thích như vậy, nếu không thích, chắc chắn ngài ấy sẽ khăng khăng bắt ta đi xe ngựa.
Trường săn đã được phong tỏa kín mít, bên trong thả một số thỏ rừng, gà rừng làm mồi, phía sau Thái tử còn có một đội hai mươi người hộ vệ. Tiếng vó ngựa vang lên, làm chim chóc bay tán loạn.
“Các ngươi ở lại phía sau, không được theo.” Thái tử dặn dò thủ lĩnh hộ vệ, quay người chìa tay về phía ta, “Lại đây.” Ta kêu lên một tiếng, được ngài ấy bế lên ngựa, sát vào ngực ngài ấy.
“Giá!” Con ngựa quý phi nước đại, hộ vệ nhận lệnh không dám đến gần, chỉ có thể theo từ xa. Trời đất như chỉ còn lại ta và Thái tử.
Phía trước là một con suối nhỏ, Thái tử không có ý định đổi hướng, mà còn thúc ngựa tăng tốc vượt qua. Con ngựa phi thân qua mặt nước, hạ xuống bờ bên kia một cách vững vàng. Ta hét lên vì căng thẳng, nắm chặt bờm ngựa, Thái tử nắm lấy tay ta: “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng.”
Giương cung, bắn tên, săn được một con chó rừng, nhưng không vội thu hồi chiến lợi phẩm, những hộ vệ không thể rời đi sẽ làm những việc này. Thái tử không kiểm soát hướng đi nữa, thả lỏng dây cương cho ngựa phi nước đại, đến khi hoàng hôn buông xuống, đưa chúng tôi đến một sườn đồi đầy hoa đỗ quyên.
“Đặt trại ở đây đi.” Thái tử bắn pháo hiệu, đội hộ vệ nhanh chóng đến, mang theo những con thú đã săn được, thỏ rừng, gà rừng, bắt đầu nhóm lửa dựng trại.
Đi cùng còn có đầu bếp giỏi nướng thịt nhất Đông Cung, mang theo đủ loại gia vị, thành thạo xử lý thịt thú săn, nướng trên than hồng thơm phức.
Có lẽ vì ở ngoài cung không còn gò bó, cũng có lẽ vì quá quen thuộc với Thái tử, trước mặt anh ấy không cần che giấu, ta và ngài ấy cùng uống rượu, ăn thịt, nửa say nửa tỉnh, còn hát lên vài bài.
“Trời xanh chờ cơn mưa, còn em đợi anh. Khói bếp nhẹ nhàng bay lên, cách sông cả ngàn dặm… cứ coi như là định mệnh để gặp anh…”
May là ta vẫn giữ được chút lý trí, không hát những bài vượt quá chuẩn mực, nhưng chỉ vài câu của bài “Sứ Thanh Hoa” cũng đủ khiến người ta chú ý. Thái tử cũng có men say, không để ý đến nguồn gốc bài hát, nghe vài lần rồi hát cùng ta.
Đến khi cần nghỉ ngơi, ta lại đòi ngắm sao, Thái tử cũng chiều ý, ra lệnh tháo nửa mái lều, để ta ngắm đủ sao trời mới quay lại lều chính nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, không ngoài dự đoán ta bị cảm lạnh, cuộc săn cũng kết thúc sớm.
Liên tục ốm mấy ngày, vừa khỏi bệnh, Xuân Đào đã mang thiếp mời của Văn tiểu thư đến. Tiếp vốn được gửi ngay ngày hôm sau khi kết thúc cuộc họp mã cầu, nhưng Thái tử giữ lại, sau đó ta lại ốm, nên nửa tháng sau mới nhận được.
Thái tử cho phép ta xem thiếp, cũng ngầm cho phép ta can thiệp chuyện này, hòa giải hiểu lầm. Có lẽ đó chính là vai trò mà nài ấy đã sắp xếp cho ta, ta vui vẻ chấp nhận.
Ta mượn cơ hội thưởng trà hẹn gặp Văn tiểu thư , cô ấy vừa đến liền hành lễ với ta: “Hôm đó ta đã lỗ mãng, vô tình đắc tội Thái tử, xin Thứ phi nói giúp vài lời, Văn gia chúng ta sẽ cảm kích không hết.”
“Chuyện này tiểu thư nên tìm Thái tử mới phải, sao ta có thể can thiệp?”
“Ca ta cũng đã gửi thiếp mời Thái tử, muốn đến cửa xin lỗi, nhưng Thái tử bận rộn, nhất thời chưa thể gặp. Ngoài Thứ phi ra, ta thật sự không biết nhờ ai.”
“Văn tiểu thư đã nói vậy, ta cũng không để người đến uổng công. Thái tử kết giao với các công tử, vừa là chuyện riêng, vừa là chuyện quốc gia, không phải chuyện Văn tiểu thư và ta có thể can thiệp.”
“Ta cũng vì lo lắng mà rối trí, mong Thứ phi thông cảm.”
“Thái tử tất nhiên sẽ đối đãi tốt với Văn tiểu thư, nhưng người cũng không nên trái ý Thái tử.”
「Vâng, ta hiểu rồi, tạ ân sợ chỉ giáo của thứ phi.」
「Không dám, chỉ là ta hầu hạ Thái tử điện hạ trước người một thời gian, nên hiểu rõ tính tình của điện hạ hơn. Nếu sau này Văn tiểu thư gặp khó khăn gì, cứ nói với ta.」
Không khí lúc này rất vui vẻ và hài hòa. Văn tiểu thư vừa vào phòng đã tỏ ra lo lắng, sau khi dùng xong trà thì bình tĩnh lại, không lâu sau lại có vẻ do dự, cuối cùng cũng mở lời:「Còn một chuyện nữa, không biết có nên nói hay không.」
Ta thầm nghĩ trong lòng tốt nhất là đừng nói, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười:「Văn tiểu thư cứ nói không sao.」
18
「Ta nghe nói mấy ngày trước thứ phi cùng điện hạ phong sơn săn bắn, huy động hàng trăm thị vệ, khiến dân chúng xung quanh gặp nhiều bất tiện, như vậy thực sự là không nên. Sau này xin thứ phi nhiều lần khuyên nhủ điện hạ.」
「Việc này… Điện hạ vì xử lý việc nội bộ trong triều đình nên đâm ra mệt mỏi, thư giãn một chút cũng không sao, chỉ phong sơn vài ngày, sao có thể coi là hao tốn tài lực của dân?」
「Thứ phi không biết rồi, những năm gần đây thường có hạn hán, lũ lụt, hoàng thượng đã ra lệnh tiết kiệm, hơn nữa còn đích thân làm gương, đã năm năm không có hoàng gia săn bắn, điện hạ là con, lẽ ra phải noi gương hoàng thượng.」
Hoàng gia săn bắn là chuyện lớn, Thái tử phong sơn săn bắn cũng là chuyện lớn, hoàn toàn không thể so sánh được.
Ta định phản bác, nhưng Văn tiểu thư lại tiếp tục:「Hơn nữa, một tháng trước, phía tây nam gặp lũ lụt lớn, ta cùng mẫu thân và tẩu tử cũng đã chép kinh sách cầu phúc cho người dân. Thứ phi không nên ra ngoài vui chơi vào lúc này.」
「Lũ lụt ở phía tây nam nghiêm trọng lắm sao?」Ta lập tức lo lắng, thời đại này sản xuất lạc hậu, một trận lũ lụt sẽ hủy hoại biết bao nhiêu ruộng đồng nhà cửa, có bao nhiêu người mất mạng, lại có bao nhiêu người phải lưu lạc.
「Chuyện triều đình ta không rõ, chỉ là phụ thân ta vô tình nói đến. Nếu thứ phi có lòng, cũng nên nhiều lần khuyên nhủ điện hạ. Điện hạ vừa vào triều không lâu, lại vì phong sơn săn bắn mà bị ngự sử giáng tấu, ảnh hưởng đến danh tiếng, ngay cả thứ phi cũng bị liên lụy.」
「Chuyện của gia đình cô gia, không đến lượt người ngoài can thiệp, cô đã quá trớn rồi.」Không biết Thái tử đến từ lúc nào, thấy có khách đến thăm liền không cho người thông báo, lén nghe lén, cuối cùng không chịu nổi mở miệng.
「Thiếp thân thỉnh an điện hạ.」Ta khụy gối hành lễ.
「Thần nữ thỉnh an Thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.」Văn tiểu thư liền quỳ hai gối xuống.
Thái tử không quan tâm Văn tiểu thư đỡ ta đứng lên:「Mới khỏi bệnh, không nghỉ ngơi cho tốt, còn lo chuyện bao đồng làm gì?」
Không phải ngài bảo ta quản sao? Trong lòng ta lẩm bẩm, trợn trắng mắt:「Lâu rồi không gặp Văn tiểu thư , hôm nay mời nàng ấy đến uống trà, không biết điện hạ đến, chưa chuẩn bị phần của ngài.」
Câu này làm Thái tử bật cười, cầm lấy chén trà của ta, ngồi xuống vị trí của ta:「Không sao, cô uống của nàng.」
Tiếp đó, hắn ấy thực sự uống phần trà chỉ còn nửa bát mà ta đã uống, trong suốt quá trình, không hề để ý đến Văn tiểu thư đang quỳ bái, như thể cô ấy không tồn tại.
Ta quan sát sắc mặt của Thái tử, nhận được tín hiệu rất nhẹ, liền đỡ Văn tiểu thư dậy: “Văn tiểu thư mau đứng lên, cũng đã đến giờ dùng bữa trưa rồi, chi bằng ở lại cùng dùng bữa?”
“Không, không dám làm phiền Thái tử điện hạ, Thứ phi nương nương, thần nữ xin phép cáo lui.” Văn tiểu thư vội vàng rời đi, không dám ngẩng đầu nhìn ta và Thái tử.
Vài ngày nữa chắc lại nhận được thiệp mời của Văn tiểu thư , vừa nói học hỏi mà đã mắc lại lỗi tương tự.
“Thật là, cô lại nghĩ ra cái cớ này, dùng bữa trưa.” Thái tử cười nói, đứng lên kéo ta vào lòng.
“Ai bảo ta trời sinh ngu dốt, chỉ nghĩ ra được cách ngốc nghếch này.” Ta thuận thế ngả vào, Thái tử giờ càng ngày càng thích ôm ta, ta ở bên cạnh ngài ấy cũng ngày càng tùy tiện.
Sau một lúc thân mật, ta nói đến chuyện chính: “Lũ lụt ở tây nam thực sự nghiêm trọng không? Nếu đúng như vậy, tiết kiệm một chút cũng là điều nên làm.”