Cả nhà ta giờ chỉ còn lại ta và anh trai, còn nói gì đến cửu tộc?
Thấy ta cười, Thẩm Thanh Tải cau mày:
“Ngươi cười gì?”
“Ta cười đại nhân thật ngu xuẩn. Thẩm đại nhân không biết sao? Ta cũng là người Thanh Châu. Mười một năm trước, có một tham quan đến Thanh Châu, chiếm hết ruộng đất của nhà ta. Cha ta đi đòi công lý bị đánh chết, mẹ ta bị làm nhục, cũng tự vẫn theo. Năm đó ta mười hai tuổi, cùng anh trai lang thang xin ăn đến kinh thành.
Thẩm đại nhân, tiểu Triệu chỉ là một kẻ hèn mọn, chẳng hiểu rõ thế nào là bóng tối, thế nào là ánh sáng. Ta chỉ biết rằng nghĩa phụ đã ban cho ta một miếng ngọc để cứu mạng, và mạng này là của ngài. Ngài bảo ta làm gì ta sẽ làm, dù là chết, ta cũng sẽ làm theo.”
Sau khi nghĩa phụ cứu ta và anh trai, ta đổi tên thành Triệu Xuân Đường, dâng hiến cuộc đời cho ngài. Mối duyên thoáng qua với Thẩm Thanh Tải cũng chỉ là vì ta sợ liên lụy đến nghĩa phụ mà thôi. Suy cho cùng, mạng này ta chẳng màng, ngủ với hắn một đêm thì có đáng là gì?
Thẩm Thanh Tải sững người, im lặng trong giây lát, rồi đưa hồ sơ trong tay cho ta. Trên bàn là vụ án mà hắn đã liều mình trở về từ Thanh Châu hai tháng trước. Hắn đã phải trả giá bằng cả mạng sống, trúng độc và mất đi thị lực chỉ vì tập hồ sơ này.
Ta phải thừa nhận rằng, Thẩm Thanh Tải luôn làm việc rất chỉnh chu. Mười năm qua, từng tội ác đều được ghi chép tỉ mỉ, không bỏ sót bất kỳ mạng người nào. Đọc hết cuốn hồ sơ, lòng ta không khỏi dao động, tự nhiên cảm thấy hắn cũng thuận mắt hơn.
Dưới ánh nến, gương mặt sắc như dao cắt của hắn tỏa ra một khí chất đẹp đẽ, như bức tranh một thời thịnh thế trong trẻo đang từ từ mở ra phía sau hắn. Thẩm Thanh Tải dưới ánh đèn thật mê hoặc, nhưng vừa mở miệng lại khiến người ta bực bội:
“Vụ án ở Thanh Châu đã được xử lý gọn gàng, có lẽ hoàng thượng sẽ ban thưởng…”
“Vậy thì ta xin chúc mừng đại nhân, trẻ tuổi mà đã có thể thăng tiến.”
Nói xong câu này, ta cũng cảm thấy mình thật cay độc.
Mười vạn mạng người ở Thanh Châu, những vụ án đẫm máu, hóa ra trong mắt các quan lại chỉ là bước đệm để thăng quan tiến chức. Ta không có lý do để trách hắn, nhưng trong lòng lại không khỏi muốn trách hắn vì sự vô cảm, bất chấp mạng sống của con người.
Không đợi Thẩm Thanh Tải giải thích, Lưu Nhị vui mừng xông vào phòng:
“Chủ nhân! Đã tìm được Ngư Nương rồi!”
Ta sững sờ, tâm trí bỗng chốc xoay chuyển.
Chương 5
Tại lầu Tích Hoa, cô gái tự xưng là Ngư Nương chỉ đồng ý gặp riêng Thẩm Thanh Tải. Ta ngồi trong trà quán, buồn bã nhâm nhi chén trà đã được pha ba lần, không còn chút hương vị gì. Tin tức của Triệu Xuân Yến được đặt nhẹ nhàng dưới khay trà:
“Ngư Nương không phải người của chúng ta, nhưng có ý muốn hợp tác với chúng ta để trừ khử Thẩm Thanh Tải.
Bảo vệ Ngư Nương của ta.”
Cần ta bảo vệ sao?
Qua ba chén trà, hai người họ vẫn chưa rời khỏi lầu xanh, chắc hẳn đang mặn nồng thắm thiết, kể lể tâm sự rồi đây.
Trà mới uống được một nửa thì trời bắt đầu đổ mưa lất phất, bên kia trà quán, một đoàn rước dâu dừng lại trú mưa.
Là đám cưới bình thường của dân thường.
Bốn góc kiệu hoa treo chuông, mỗi khi gió thổi qua vang lên những tiếng leng keng. Đột nhiên, ta nhớ lại đêm trước khi mẹ ta tự vẫn. Bà rất dịu dàng vuốt đầu ta, với những lời nói mà lúc đó ta chưa thể thấu hiểu:
“Xuân Đường, phải sống tốt nhé. Tiếc là mẹ không thể nhìn thấy con xuất giá.”
Mười năm qua, bao nhiêu biến đổi, mẹ ta giờ cũng không biết nằm ở ngọn cỏ hoang nào ngoài thành Thanh Châu nữa rồi.
Những giọt mưa bắn lên mái ngói xanh, nhỏ xuống tay ta, lạnh buốt, khiến ta run rẩy. Không biết tại sao, ta lại nghĩ đến Thẩm Thanh Tải. Nghĩ về đêm mưa ấy, khi giọt mưa rơi như sao băng. Có lẽ khung cảnh mưa hôm đó quá đẹp, khi hắn hôn vào lòng bàn tay ta, hứa hẹn cả đời, lòng ta cũng rung lên như chiếc chuông treo, vang vọng những tiếng leng keng, hòa cùng tiếng mưa.
“Ê! Triệu Xuân Đường, đi thôi.”
Giọng Thẩm Thanh Tải vang lên, gợi nhắc ta về thực tại. Giải quyết xong tâm sự, hắn hiếm khi tỏ ra vui vẻ như vậy.
“Người đó có phải là người mà ngươi tìm không?”
Thẩm Thanh Tải không che giấu nụ cười nơi khóe môi:
“Phải.”
Thật ra có người giả mạo Ngư Nương cũng tốt. Nếu hắn biết Ngư Nương là ta, chắc chắn sẽ giết ta để diệt khẩu mất. Ta không phải là buồn bã, chỉ là có chút không vui mà thôi.
“Thẩm đại nhân định thế nào, có phải chuẩn bị uống rượu mừng của ngươi rồi không?”
“Rượu mừng gì chứ?”
Hắn thoáng ngạc nhiên, rồi phản ứng lại, cười nói:
“Phải đấy, lại phải phiền ngươi rồi.”
“Phiền ta chuyện gì?”
“Cô gái đó cũng là người Thanh Châu, phải nhờ ngươi tiếp đãi cô ta.”
Thẩm Thanh Tải nhìn ta, cười đầy ẩn ý:
“Lưu Nhị nói, ngươi có một căn nhà bên sông Oai Liễu, đang bỏ trống phải không?”
Thẩm Thanh Tải! Ngươi có phải đang bắt nạt ta không đấy!
“Chăm sóc thì được, nhưng tiền đâu?”
Thẩm Thanh Tải nghĩ ngợi một chút, rồi đặt một miếng ngọc hải đường vào tay ta. Miếng ngọc hải đường ấy vô cùng tinh xảo, giống hệt với miếng ngọc mà nghĩa phụ đã ban cho chúng ta mười năm trước.
Ta sững sờ nhìn hắn, vội vàng đẩy miếng ngọc trở lại. Thấy ta phản ứng như vậy, nụ cười trong mắt Thẩm Thanh Tải càng sâu:
“Đây là tín vật của nhà Thẩm, trên đời chỉ có một. Triệu đại nhân, ngươi không cảm thấy rất quen thuộc sao?”
Chương 6
Thẩm Thanh Tải không hề chậm trễ trong việc cư xử với nàng ta, đồ sính lễ như dòng nước chất đầy khắp nhà của ta.
Cô gái giả làm Ngư Nương rất tiểu thư, khó chiều. Rửa mặt phải dùng nước hoa hồng, lau mình thì phải dùng lụa Tô Châu.
“Nếu ngươi dám coi thường ta, phu quân ta nhất định không tha cho ngươi!”
Nàng ta không biết là câm thật hay giả, vừa viết vừa ra hiệu uy hiếp ta. Ta chẳng chiều cái thói ngang ngược đó, phẩy tay:
“Cô nương, ta không biết chữ.”
Nàng ta giậm chân tức giận:
“Ta sẽ để phu quân thay người khác!”
Ta không bận tâm lắm, ta còn đang thắc mắc về miếng ngọc hải đường này.
Rõ ràng đây là ngọc mà nghĩa phụ đã cho chúng ta, tại sao lại rơi vào tay Thẩm Thanh Tải?
Đêm ấy, Thẩm Thanh Tải không biết từ đâu trở về, toàn thân nồng nặc mùi máu tanh. Cô gái kia tính toán thời gian, nhào vào lòng ta, làm rối tung tóc và cắm cây trâm vàng vào cổ mình.
Khi Thẩm Thanh Tải bước vào, liền nhìn thấy cảnh nàng ta giả vờ như bị ta làm nhục. Ta giơ tay lên, vô tội nhìn hắn:
“Người của ngươi, không quản sao?”
Thẩm Thanh Tải thậm chí chẳng cần động tay, chỉ dùng thanh đao bên hông đã khéo léo gỡ bỏ thế lực của nàng ta.
“Không bị thương chứ?”
“Nàng ta không sao.”
“Ta đang hỏi ngươi.”
Hỏi ta làm gì?
Ta ngơ ngác nhìn Thẩm Thanh Tải.
“Vụ án ở Thanh Châu đã xong, kẻ đáng chết đã bị xử lý, chỉ còn lại nàng ta thôi.”
Ta còn chưa kịp phản ứng thì Ngư Nương giả đã rút ra một thanh kiếm, lao thẳng vào sau lưng Thẩm Thanh Tải.
“Cẩn thận!”
Thẩm Thanh Tải nhanh chóng rút đao, thu đao lại trong tích tắc.
Ta có thể nhận ra nàng ta rất giỏi về ám sát. Nhưng tiếc thay, đối thủ của nàng ta lại là Thẩm Thanh Tải.
Trong chớp mắt, nàng ta đã nằm trên đất, miệng đầy máu. Nhìn thấy máu, đôi chân ta bắt đầu run lên, không còn kiểm soát được.
Mấy năm nay theo nghĩa phụ, ta chỉ làm vài chuyện trộm vặt, chưa bao giờ giết người.
“Tiếc thật, giữ nàng ta đến giờ chỉ để tra khảo thêm lần nữa.”
Thẩm Thanh Tải lau sạch vết máu trên má, quan tâm nhìn ta:
“Nếu ngươi sợ máu, lần sau ta sẽ mang người ra ngoài giết.”
Nữ nhân kia hơi thở yếu dần, oán hận nhìn Thẩm Thanh Tải:
“Đồ quan chó! Cha nuôi ta chỉ chiếm vài mẫu đất, sao phải vào ngục chịu chết?”
Thẩm Thanh Tải chẳng buồn để ý đến nàng ta.
“Nàng không phải người ngươi tìm kiếm bấy lâu sao… sao lại giết nàng?”
“Đúng vậy, nàng là tàn dư trong vụ án tham nhũng ở Thanh Châu.”
Thẩm Thanh Tải bình thản gật đầu:
“Lần trước đầu độc ta, chính là nàng.”
Thế sao ngươi còn bận chuyện sính lễ, lại còn nói về rượu mừng?
“Vậy còn chuyện rượu mừng?”
“Vụ án Thanh Châu phá xong, chẳng phải là một chuyện đáng uống mừng sao?”
À, thì cũng đúng.
“Vậy còn sính lễ ngươi gửi đến, cũng là giả làm thật?”
Thẩm Thanh Tải nhìn chằm chằm ta: