Thế là Lưu Thi Tuyển vội vã chuyển đến, nhanh đến mức ta suýt tưởng rằng nàng đã thu dọn đồ đạc từ nửa tháng trước.
Thái hậu có ý gì, người có lòng đều hiểu rõ. Đặt hai người có ngoại hình giống nhau ở cùng một chỗ, chiêu này quả thật khó chịu. Hoàng hậu từng khuyên can nhưng vô ích, còn bị thái hậu mắng cho một trận, bảo nếu ta không chịu nổi khi ở cùng ai, chẳng lẽ phải để thái hậu đích thân xin lỗi và phá lệ mà phong ta lên làm phi sao?
Lúc hoàng hậu bước ra, sắc mặt nàng trông chẳng vui chút nào. Khi trở về cung của mình thì tìm thái y kê thuốc an thần trong nửa tháng, nàng bảo bản thân cần phải bồi bổ mới được.
Ta thường đến bầu bạn cùng hoàng hậu, nàng ân cần đưa cho ta một gói thuốc, nói rằng sau này có khi lại cần đến.
Ta đáp:
“… Thôi đi… tốt nhất là đừng để nó có cơ hội được dùng đến.”
Sự việc đã định, ta cũng chẳng còn gì để nói, dù sao có thêm người sống chung cũng đỡ tẻ nhạt. Ta sai người lén đem sách vào cung, câu chuyện đấu đá nội phủ thật sống động khiến ta mở mang tầm mắt, nghĩ rằng nay mình cũng phải học hỏi đôi chút.
Ta đầy hồi hộp, hăm hở chờ đợi, thậm chí còn thường xuyên cùng Thần phi dạo vòng quanh, chờ xem ai sẽ là người gây sự trước.
Ấy vậy mà Lưu Thi Tuyển lại rất an phận, nàng ấy mỗi ngày đóng cửa tận hưởng cuộc sống của mình, dường như chẳng có gì thay đổi.
Thần phi cười nhạt, bảo rằng thật chẳng có gì thú vị, hỏi có cần nàng đi kiếm chuyện với Thư Đáp Ứng để dạy ta cách gây hấn không?
Ta:
“Sao lại có người chỉ dạy chuyện xấu thế này chứ?!”
Sự yên bình ấy bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của Lý Quân Khắc.
Có biến cố ở biên cương nên Lý Quân Khắc rời xa hậu cung hơn một tháng. Ta tuy vẫn gặp ngài, nhưng chỉ là ở ngự thư phòng để pha mực bầu bạn. Nay tướng sĩ đã được sắp xếp ổn thỏa, việc đầu tiên ngài làm khi rảnh rỗi chính là đến tìm ta.
Vào buổi trưa, ngài đến dùng bữa. Vừa bước vào điện, ta còn chưa kịp ra đón thì đã thấy Lưu Thi Tuyển mặc bộ y phục có màu sắc và hoa văn tương tự ta, đứng dưới gốc đào cách đó không xa, cúi mình hành lễ với Lý Quân Khắc.
Hoa rơi lả tả, phong cảnh khi trời chớm lạnh thật đẹp.
Ta bất giác đứng đờ người, hành lễ còn chậm hơn nàng ấy, lời “Dật lang” mắc nghẹn trong họng, nghẹn đắng như mắc hoàng liên.
Thật kỳ lạ, chẳng lẽ Thư Đáp Ứng ở cùng Thần phi cũng có cảm giác khó chịu như vậy?
“Ồ, ngươi dọn đến đây rồi à?”
Lý Quân Khắc khẽ liếc nàng ấy, thản nhiên nói, ánh mắt đảo qua bộ y phục của nàng:
“Ngươi mặc màu hồ lam trông chẳng đẹp chút nào, người của Thượng y cục chọn vải kém quá, ai chọn thì ra chịu phạt đi.”
Lưu Thi Tuyển ngây người, tay nàng run nhẹ, dải lụa trắng trên cổ khẽ lay động trong gió.
“Nô… nô tì…”
“Về đi, tìm cách đường đường chính chính.”
Ta nhìn nàng ấy lúng túng, trong lòng thấy khoái chí, nhưng khoái chí xong lại cảm thấy có chút áy náy. Haizz, giờ nghĩ lại thấy mình quả thực có phần nhỏ nhen!
Vừa khoái chí ta lại vừa tự trách bản thân.
Lý Quân Khắc cùng ta sóng bước vào phòng. Phần lớn các món trong bữa trưa đều do tiểu trù phòng bên cung ta làm, trong đó có món vịt quay là do ta học từ Lạc Thường tại. Món ăn vừa ngọt lại có thêm chút hương liệu thuốc nhè nhẹ.
Thật ngon và bổ dưỡng.
Chỉ tiếc là ta chẳng có thiên phú nấu nướng, Lạc Thường tại dạy ta cả buổi chiều, ta suýt nữa thì chẻ đôi cái thớt khiến nàng ấy trách móc, nói ta chẳng giống nữ nhân gì cả!
Ta ôm mặt khóc rưng rức.
“Có vui lên chút nào không?”
Ngồi vào bàn, Lý Quân Khắc hỏi. Trong mắt ngài đã mất đi sự sắc bén khi nãy, mà thay vào đó là vẻ dịu dàng như ngọc được tắm trong nước ấm:
Sao thế? Buồn bực đến độ không muốn nói chuyện với trẫm nữa ư?”
“Đâu có!”
Ta lẩm bẩm:
“Ấy là ngài xem thường người ta thôi!”
“Vậy cớ sao đứng như thần giữ cửa ngoài đó, còn làm mặt lạnh nhìn trẫm?”
Ngài cười hỏi:
“Nếu ta trả lời không hay, chẳng phải cả cơ hội vào cửa dùng bữa cũng không có sao?”
Ta gắp cho ngài một miếng vịt quay:
“Nếu không cho ngài vào cửa thì ngài quay đầu đi về thì cũng có bữa trưa đấy, ngài mà cũng bị đói sao?”
Càng nói càng chua, ta xúc liền mấy miếng cơm vào miệng.
Lý Quân Khắc bật cười, dưới gầm bàn, chiếc giày của ngài khẽ cọ vào mu bàn chân ta, gây nên cảm giác ngứa ngáy.
“Tiểu nữ nhân… ”
Ngài cảm thán xong thì bỏ miếng vịt quay vào miệng, và thân hình lập tức khựng lại trong khoảnh khắc.
“Ngon không? Ta học từ Lạc tỷ đó.” Ta hồi hộp hỏi.
“…”
Ngài nuốt trọn miếng vịt, giọng mơ hồ đáp lại:
“Mỗi người mỗi vẻ.”
Một lát sau, ngài ngẩn người:
“Lâu rồi không ăn đồ Lạc Thường tại nấu… không biết liệu phong cách nấu nướng của nàng ấy có đổi thay gì không.”
Ta: “…”
Cứ cảm thấy lời ngài có ý tứ riêng.
Cảnh bình lặng giữa ta và Lưu Thi Tuyển chẳng kéo dài được bao lâu.
Nàng từ thần thái, động tác đến cả thói quen sinh hoạt, từng chút một đều đang biến thành một bản sao của ta. Hôm qua, khi cả hai cùng vào cung Hoàng hậu để thỉnh an, ngay cả tư thế hành lễ cũng không khác chút nào.
Dù tính ta có tốt đến mấy thì khi bị người khác bắt chước đến mức ấy thì cũng thấy khó chịu. Mà người khó chịu hơn cả lại là Phương Quý nhân.
Xung đột giữa hai người họ thật ra cũng không có gì đáng nói, nhưng dáng dấp của Lưu Thi Tuyển có điểm giống ta, hoàng thượng dễ dàng phân biệt, song một số tiểu thái giám không để ý lắm thì thường nhầm lẫn.
Vài hôm trước, Lưu Thi Tuyển mang đồ ăn cho hoàng thượng, một tiểu thái giám không cẩn thận lại để nàng vào trong, chặn Phương Quý nhân đang định vào ngự thư phòng lại.
Nếu hai người không gặp nhau thì thôi, nhưng Phương Quý nhân mới quay lưng chưa đi được mấy bước đã thấy Lưu Thi Tuyển với vẻ mặt e thẹn từ trong bước ra.
Diệp Dịch Vi là tiểu thư nhà quý tộc, từ trước đến nay chỉ kính trọng mỗi tỷ tỷ mình, thường thì khi gặp Lưu Thi Tuyển, cằm của nàng cao ngạo như muốn treo trên cành cây. Nhưng lần này lại bị vượt mặt, nàng làm sao có thể nuốt trôi.
“Đồ hồ ly giả bộ, Đông Thi bắt chước Tây Thi.”
Diệp Dịch Vi cười lạnh, tiếng nói hoàn toàn không kiêng nể, ai ai xung quanh cũng đều nghe thấy.
Ta nhìn thấy Lưu Thi Tuyển khựng lại trong khoảnh khắc, rồi như thể không nghe thấy gì mà tiếp tục đi về.
Lưu Thi Tuyển là Đông Thi, vậy chẳng phải ta chính là Tây Thi sao, Tây Thi là đại mỹ nhân… Ta nghĩ ngợi lan man rồi tặc lưỡi một cái, thấy cũng vui vui….
Diệp Dịch Vi đôi tai nhọn nghe thấy, quay lại lườm ta:
“Ngươi chỉ biết cố ý bôi vàng lên mặt mình thôi!”
“Việc đó cũng chẳng liên quan đến ngươi, tự nhận là quốc sắc thiên hương nhưng chẳng thấy được triệu thị tẩm dù chỉ một lần trong tháng.”
Thần phi chế nhạo cay nghiệt, không ưa có ai kiêu ngạo hơn mình trong cung, nàng lại có đủ khí thế, suy cho cùng cũng là bậc phi tần.
“Ngươi!”
Diệp Dịch Vi tức điên người.
“Ngươi quá đáng rồi! Ngươi dám chỉ tay vào bản cung!”
Thần phi nghiêm nghị dựng thẳng người, ánh mắt liếc ngang lạnh lẽo như sắp giơ roi lên quất người:
“Ngay cả Hoàng hậu đứng đây, bản cung bảo quỳ thì cũng phải mềm đầu gối mà nghe theo! Đây là Tử Cấm Thành, đâu phải phủ Quốc Công của ngươi!”
Cả hai bên căng thẳng đối đầu, đôi tay ta giơ lên rồi hạ xuống, rồi lại giơ lên, ngập ngừng. Hai người này như cỏ khô gặp lửa lớn, ai nhúng vào chắc chắn sẽ bị thiêu cháy mất thôi.
“Phương Quý nhân mau tạ lỗi Thần phi đi, ồn ào trong cung của bản cung như thế còn ra thể thống gì nữa.”
Hoàng hậu kịp thời đứng ra, sắc mặt có vẻ khá hơn, vừa giải vây. Ta lập tức thấy chỗ dựa, đứng ngay vào vị trí khán giả.
Chỉ một câu đã định rõ cục diện, người khẽ vẫy tay gọi ta vào trong, để lại Diệp Dịch Vi và Thần phi nhìn nhau chằm chằm.
Hoàng hậu đỡ trán thở dài:
“Hôm nay ngươi cũng thấy rồi, Lưu Thi Tuyển quyết tâm học theo ngươi đấy.”
Ngồi trong cung Hoàng hậu, ta tách từng múi cam đưa cho người nhưng người lắc đầu từ chối, bảo rằng trái cây lạnh quá. Ta chẳng sợ lạnh, từ từ tách từng múi ra ăn hết cả, ngón tay nhuốm một màu vàng rực.
“Ngươi không tức giận sao?”
Hoàng hậu hỏi, có vẻ ngạc nhiên trước sự thản nhiên của ta:
“Nếu hoàng thượng đi đến chỗ nàng ấy…”
“Thì đi thôi.”
Ta vừa nói vừa tách một múi cam chua, chua đến tê răng, lại lơ đãng đáp khiến Hoàng hậu phải ngừng lời:
“Ta có tức giận thì nàng ấy vẫn tiếp tục bắt chước thôi, đã vào cung với lý do có nét giống ta thì nếm được ngọt ngào rồi sao mà dừng được? Nếu hoàng thượng thích vì dung mạo mà chọn ta, vậy chẳng phải thiên hạ còn vô số mỹ nữ, có khi ta phải suốt ngày lo âu, hóa ra lại thành kẻ ghen tuông mù quáng sao?”
Hoàng hậu lặng nhìn ta thật lâu, có lẽ trong mắt mọi người ta vẫn là đứa trẻ. Ta vào cung khi chỉ mới mười bốn, dù có ngây thơ nhưng không phải kẻ ngu ngốc, nghe nhìn mãi những trò đấu đá nơi cung cấm, ai cũng có cách riêng để bảo vệ mình.
Thần phi mạnh mẽ, Tần Đáp Ứng âm thầm, Lạc Thường tại dí dỏm, Thư Đáp Ứng thì giàu có, còn ta là kẻ hồn nhiên, vô tư.