Hai ngày sau, Phương Quý nhân là người đầu tiên được thị tẩm.
Nghe cung nhân đồn, Phương Quý nhân được đưa vào phòng, nằm ngủ một mình nửa đêm rồi lại bị đưa về, còn hoàng thượng thì cả đêm ngồi duyệt tấu ở Dưỡng Tâm Điện.
Tư Đồ Đại tướng quân ở biên giới nhàn rỗi đến nỗi biến tấu chương gửi lên hoàng thượng thành nhật ký, viết những chuyện vụn vặt lắm lời.
Trước đây hoàng thượng chỉ hồi một câu “Biết rồi” hoặc “Đã xem.” Nhưng hôm đó không rõ vì nhàn rỗi hay sao mà ngài hồi một lá thư dài như nhật ký, còn kèm một bài thơ ca ngợi các tướng sĩ nơi biên cương.
Chuyện này trở thành giai thoại nổi tiếng. Lý Quân Khắc thì cực lực phủ nhận, bảo rằng đó là tấu chương buổi trưa.
Đến đêm ngày thứ ba, Lý Quân Khắc đã ở bên ta, cùng ta thưởng thức bản nhật ký và bài thơ đó, ngài còn nói đêm qua dường như ngài bị sao Văn Khúc va vào đầu khiến ta cười nghiêng ngả.
Nhưng Phương Quý nhân bên kia thì chẳng được vui vẻ như thế. Nàng không vui cũng không muốn ai khác vui, ai dám lén nói xấu sau lưng đều bị nàng xử lý từng người một.
Hoàng hậu thấy nàng hành sự như vậy liền gọi đến khuyên răn suốt đêm.
Thế nhưng cả tháng sau, hai vị tiểu thư cùng vào cung với nàng vẫn chưa được Hoàng thượng đoái hoài, chuyện cười về Phương Quý nhân cũng không còn là chuyện cười nữa. Cùng lúc đó, cuối tháng xảy ra một chuyện lớn.
Lạc Anh Các… có ma!
“Đã xảy ra chuyện gì, Lưu Thi Tuyển, ngươi nói rõ xem nào.”
Sáng sớm, các phi tần tụ họp tại tẩm cung của hoàng hậu, Lưu Thi Tuyển mặt mày tái nhợt, ngồi ở vị trí cuối cùng, cổ quấn một vòng khăn trắng, dưới lớp vải lộ ra màu đỏ của máu.
Ta ngồi ngay dưới hoàng hậu, cũng ngó đầu ra nhìn.
Có ma? Chuyện này ta vừa nghe Ôn Cẩn kể vào sáng nay.
Chuyện này đã làm ầm ĩ mấy ngày, chỉ là lần này Lưu Thi Tuyển bị thương, một cung nữ khóc lóc chạy đi gọi thái y làm kinh động cả cung nữ đang lấy thuốc cho thái hậu. Sau đó lại được truyền đến tai thái hậu, lúc này chuyện ma quỷ mới được coi trọng.
Ta kinh ngạc không thôi, để nghe mọi người kể chi tiết mà sáng nay đã uống thêm hai bát cháo.
Hóa ra trước đó một cung nữ nghịch ngợm đào bới dưới gốc cây trong sân Lạc Anh Các và phát hiện mấy mẩu xương trắng thì sợ đến phát sốt, mê man liên tục nói cung này đầy oan hồn, treo lủng lẳng trên xà nhà, trên cây, thậm chí có cả trên giường của Lưu Thi Tuyển.
Người ở Lạc Anh Các hoảng loạn, nói rằng cung điện này từ lâu đã là cung điện ma ám, nay lại có người sống đến trú ngụ, làm kinh động đến vong linh oán hận.
Chuyện ly kỳ trong cung không ít, bên ngoài tự nhiên chẳng ai tin lời cung nữ kia.
Sau đó, những người trong Lạc Anh Các liên tục nói họ nhìn thấy bóng trắng lướt qua, có người còn kể thấy máu viết thành chữ trong tủ áo, và cả đầu người đứt lìa. Họ cứ điên loạn như vậy, còn Lưu Thi Tuyển thì sợ đến mức đổ bệnh.
Thái y đến cũng vội vã, chỉ kê một đơn thuốc rồi đi ngay, không hỏi han nhiều.
Cho đến hôm qua, ác linh mới gây thương tích.
Nửa đêm, Lạc Anh Các vang lên tiếng khóc thảm thiết, Lưu Thi Tuyển lảo đảo chạy ra khỏi phòng nói rằng có một làn khói xám hóa thành móng vuốt cào rách cổ nàng, cố giết nàng trong mộng.
Một cung nữ nhìn thấy cổ nàng đẫm máu liền ngất xỉu vì sợ.
Bởi vậy, hoàng hậu được thái hậu giao phó đến xử lý chuyện này.
“Hoàng hậu nương nương.”
Lưu Thi Tuyển khóc thút thít như hoa lê đẫm lệ:
“Lạc Anh Các ta thật sự không thể ở nổi nữa, bên trong… bên trong toàn những thứ ô uế muốn mạng của ta!”
Xung quanh xôn xao, Tần Thường Tại liền đọc một đoạn kinh Phật, Lạc Thường Tại ngạc nhiên trước việc nàng cũng biết kinh Phật, còn nhờ đọc thầm vào tai mình để trừ tà.
Thư Đáp Ứng phóng khoáng, tháo chuỗi Phật châu sáng bóng quý giá trên tay đưa cho Lưu Thi Tuyển, nói rằng chuỗi này do cao tăng khai quang, mười con quỷ cũng không dám đến gần, hiệu nghiệm như tiểu Như Lai.
Phương Quý nhân và Thần phi thì tỏ vẻ không để tâm, Phương Quý nhân cười lạnh, giọng mỉa mai:
“Có oán hồn thì sao chứ, ngươi và chúng đâu có thù oán gì, muốn trả thù cũng chẳng tìm đến ngươi, còn chuyện có phải ma thật hay không vẫn còn cần xác minh.”
Rồi nàng nhìn sang hoàng hậu:
“Đúng không, tỷ tỷ?”
Đúng cái que củi!
Hoàng hậu lộ vẻ khó xử, rõ ràng không đồng tình với lời của muội mình, nàng là hoàng hậu, không thể hùa vào đè ép Lưu Thi Tuyển đã bị thương. Nàng chỉ đáp lại bằng cách trấn an Lưu Thi Tuyển:
“Lạc Anh Các tự nhiên sẽ không để ngươi ở lại nữa, bản cung sẽ sắp xếp chỗ khác cho ngươi, pháp sư ở Bảo Hoa Điện sẽ sớm đến Lạc Anh Các làm lễ, nếu vô oán vô thù, thì không gì có thể gây hại được.”
Phương Quý nhân bĩu môi lẩm bẩm như không vui.
Ta chỉ liếc nàng một cái thì cũng bị nàng liếc lại, ánh mắt sắc như dao. Nàng luôn có ý kiến lớn với ta, từ khi vào cung đến nay vẫn không ưa ta. Nếu không phải hoàng hậu nhắc nhở ta đừng xung đột với muội muội đã được nuông chiều từ nhỏ của nàng, e rằng ta đã hơn thua với nàng rồi!
Lần trước đánh bài cửu, ta đã nhường nàng rồi! Nếu không thì vòng hoa ngọc trên đầu nàng đội hôm nay đã nằm trong phòng ta rồi! Thật đáng ghét!
Ta nhăn mũi hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn Thần phi.
Thần phi ngồi đối diện ta. Tối qua hoàng thượng đã đến cung của nàng ấy, trông nàng ấy có vẻ không ngủ ngon, mắt hơi khép, ngồi yên như một bức tượng Quan Âm, ta khẽ thúc tay vào nàng, hỏi nàng nghĩ gì về chuyện này.
Thần phi hé mắt nhìn Lưu Thi Tuyển đang khóc lóc và đẩy qua đẩy lại chuỗi Phật châu với Thư Đáp Ứng, rồi khẽ hừ một tiếng đầy khinh thường, giọng uể oải vì mệt mỏi:
“Ma quỷ gì chứ, đã đến rồi sao không cào chết nàng ta luôn đi?”
Ta: “……”
Thấy ta có vẻ mặt khó xử, Thần phi hỏi:
“Ngươi chẳng lẽ cũng tin lời ma quỷ của nàng ta?”
Trong mắt nàng, ta có lẽ đã giống như một kẻ ngốc không thể cứu vãn được nữa rồi, nên ta làm bộ chững chạc đáp:
“Ta không tin! Ta sớm đã thấy có điều gì đó không ổn rồi.”
“…”
Thần phi cười khẩy:
“Tin thì cứ tin, bổn cung cũng chẳng cười ngươi.”
Nàng nói nhỏ với ta, phân tích:
“Ba người mới vào cung, Diệp Dịch Vi có hoàng hậu đứng sau, Thư Lan Âm (Thư Đáp Ứng) thì có tiền, còn Lưu Thi Tuyển thì chẳng có gì ngoài vài lượng bạc vụn, sau lưng lại còn gia đình mong đợi nàng gánh vác. Cứ lơ mơ trong cung vài tháng, đợi đến mùa đông, nàng ta có lạnh đến chết cũng không được ai chăm sóc, nếu nàng ta không tranh giành thì chỉ còn nước chờ chết. Ngươi tưởng ai cũng ngốc nghếch như ngươi sao?”
Không hiểu sao Thần phi lại chửi vào đầu ta.
Ngày đó ta vào cung còn quá nhỏ, có biết gì đâu! Người ta không cho than, chẳng lẽ ta phải đi cướp sao?
“Nàng ta bảo ma quỷ có thể vào phòng nàng ta mà chẳng ai hay biết, tay chạm tận cổ mà chỉ để lại một vết xước không thành sẹo? Đấy mà là ma gì chứ? Có khi là Phật sống cũng nên.”
Thần phi xoa trán:
“Cha và huynh của bổn cung đều ra chiến trường, oan hồn dưới lưỡi kiếm của họ không ít, ngay cả muội muội của ta cũng…”
Nàng ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:
“Nếu thật sự có quỷ đòi mạng, thì phủ tướng quân của ta sớm đã âm khí ngút trời rồi.”
Quả là nữ trung hào kiệt, dũng cảm tuyệt vời!
Ta khâm phục vô cùng, bèn kể lại những chuyện hồi nhỏ ta từng gặp:
“Hồi ta ở nhà, cũng từng thấy những tướng sĩ trở về từ chiến trận…”
Thần phi lắng nghe, trên khuôn mặt nàng lộ ra vẻ bình yên và sự trầm tư, mà sau này ta mới nhận ra, đó là một chút hoài niệm.
“Muội muội của ta, từ nhỏ lớn lên trong sa mạc Tây Bắc, khi viết thư cho ta cũng giống như ngươi, kể những câu chuyện chẳng có đầu có đuôi, không chút liên kết nào.”
Nàng cười nhẹ:
“Nếu ngươi gặp muội ấy, chắc chắn sẽ rất thích.”
Thần phi có một muội muội sao?
Ta hơi ngạc nhiên.
“Thưa nương nương, Thái thị cô cô bên thái hậu đến.”
Lúc này, cung nữ của hoàng hậu thông báo với nàng.
Hoàng hậu gật đầu, giơ tay ra hiệu cho những người đang ngồi gặm hạt dưa tán gẫu như chúng ta nên im lặng, hoặc là tự tìm nơi khác mà nói chuyện, bởi nàng sắp làm chính sự.
Theo lẽ, tất cả chúng ta đều phải rời đi nhưng Diệp Dịch Vi thì chẳng nhúc nhích, ngồi còn vững chãi hơn cả lão thái quân, quyết phải xen vào chuyện của thái hậu và hoàng hậu.
Ta quay đầu nhìn thấy hoàng hậu đã mấy lần cau mày, nhưng Diệp Dịch Vi cứ ngó lơ, khoác tay Thái cô cô mà đi vào trong.
Chậc, nền tảng gia thế như vậy, ai mà không phục cơ chứ.
“Thật phiền phức, cứ suốt ngày làm màu.”
Thần phi đi cùng ta, bên cạnh là Tần Thường Tại và Lạc Thường Tại đang nói chuyện Phật pháp. Một lúc nữa chúng ta sẽ đi nghe hát, bởi lẽ các pháp sư sắp vào cung, cung điện sẽ chẳng được yên ổn.
“Lần tới nếu ngươi được nói chuyện, bảo hoàng thượng đừng đến chỗ bổn cung nữa.”
Thần phi ngáp:
“Ngài ngủ chẳng giữ ý tứ gì cả, chiếm hết cả chỗ của ta mà lại chẳng thể ngủ yên, ta có đạp có đá cũng không chịu rời.”
Ta đỏ bừng mặt, cảm giác như đã vô tình nghe lén chuyện riêng của người ta.
Bởi vì Thần phi, Lạc Thường Tại và Tần Thường Tại đều là những người vào cung trước ta, nên ta không bao giờ dám ngang nhiên ghen tuông khi họ được lật thẻ.
Huống hồ họ luôn đối xử tốt với ta, chưa từng có sự xa cách, ta cũng chẳng thể sinh lòng oán hận họ.
Dẫu là gia đình giàu có bình thường, thì tam thê tứ thiếp cũng là chuyện hiển nhiên, nếu các nàng có thể giữ quan hệ tốt đẹp đã là khó, huống chi là trong chốn hậu cung ngươi chết ta sống này. Lý Quân Khắc đối xử đặc biệt với ta, nhưng ta cũng không dám quá tham vọng…
Tham vọng quá nhiều, sẽ thất vọng càng nhiều.
Nhưng Lý Quân Khắc cũng từng nói về điều này với ta, rằng trong cung thường xuyên có chuyện tâng bốc kẻ này đạp kẻ khác xuống, các phi tần vào cung từ sớm thì không thể thiếu đi thể diện.
“Ta… ta nói gì được chứ.”
Ta ngượng đến đỏ mặt, giọng lí nhí như tiếng muỗi:
“Ngài ấy… đâu có ép ta.”
“Vậy các ngươi ngủ thế nào?”
Thần phi tai rất thính, nghe được bèn tiện miệng hỏi. Lời nói của nàng như sét đánh ngang tai, khiến hai người Lạc, Tần cũng ngừng nói, cảm giác kỳ quặc như đang nhảy múa trước tượng Phật.
Chuyện này… sao lại thành đề tài nói chuyện thế này được chứ?
“Thì… thì… thì…”
Ta lắp bắp không nói nổi thành câu.
Thần phi bấy giờ mới ngộ ra, hừ một tiếng, liếc chúng ta bằng đôi mày xếch đầy khinh bỉ:
“Có gì ghê gớm đâu… Được rồi, đừng có quanh co, chúng ta mau đi thôi. Hôm nay đừng nghe vở nào u ám ảm đạm nữa, nghe chút gì đó vui vẻ đi.”
Nhìn bóng dáng ngạo nghễ và uy nghi của nàng, ta chợt nhớ đến lời của Lý Quân Khắc từng nói thoáng qua.
“Nếu Thần phi là nam nhân, trẫm chắc chắn sẽ muốn kết bái huynh đệ với nàng ấy.”
Huynh đệ ngủ chung thì có gì đâu nhỉ? Chẳng phải nói ai có bản lĩnh thì người đó sẽ nằm giường lớn hơn sao!
Ta chợt nghĩ đến đôi lần Thần phi trêu đùa ta, tự dưng lại có cảm giác như đã đội cho Lý Quân Khắc một chiếc mũ xanh vậy, thật là kỳ lạ!
Lưu Thi Tuyển bị thương, nhưng vì đây là chuyện mang màu sắc thần bí, tra mãi không ra dấu vết nào cho thấy là người gây ra nên hoàng thượng, thái hậu và hoàng hậu cũng chỉ an ủi qua loa rồi cho qua.
Người duy nhất bị liên lụy lại là ta.
Thái hậu đích danh chỉ định, để Lưu Thi Tuyển dọn vào ở tại tiểu điện của ta.
“Nơi của Khánh tần có long khí mạnh, có thể trấn áp những thứ ô uế.”
Đó là nguyên văn của thái hậu.