Vì vậy, thỉnh thoảng ta hay tâm sự với hoàng hậu, thật ra là ta một mình luyên thuyên những điều không vừa mắt.
Hoàng hậu thường ngừng đọc sách, lặng lẽ nhìn ta và nói:
“Muội đã có được những cơ duyên mà nhiều người cả đời chẳng thể gặp, nên không được coi thường ai đang nỗ lực sống. Thứ mà muội coi là êm ấm, có thể là biển khổ của họ.”
Hoàng hậu là người bạn, cũng là người thầy tốt của ta.
Hôm nay, ta đã nhìn thấy một người vừa đặt chân vào biển khổ như lời Hoàng hậu nói.
Lưu Thi Tuyển cúi người thật thấp, dáng vẻ cúi chào đầy vẻ thấp hèn.
“Tham kiến Khánh Tần nương nương.”
Ta bảo nàng đứng dậy, nàng vẫn nghiêng đầu không dám nhìn thẳng ta, chắc hẳn đã nghe nhiều lời đồn đại, sợ ta đến để trách tội.
Ta chẳng phải là một vị phi tần ghen tuông có tiếng đó sao?
Nhưng ta không đến tay không, còn mang theo chút lễ mọn. Thêm vào đó, ta luôn hòa nhã, người trong cung đều bảo ta hiền lành và dễ mến. Cuối cùng, Lưu Thi Tuyển cũng lấy hết can đảm ngước nhìn ta.
Ta thật sự rất bất ngờ.
Nàng ấy rất giống ta, nhưng vì ta nhỏ tuổi hơn nên có lẽ nên nói ta giống nàng ấy mới phải?
Đôi mắt nàng ấy có hình dáng giống ta, chỉ là đồng tử đậm màu hơn, tăng thêm phần sắc bén và sâu lắng. Ngũ quan của nàng cũng giống ta bảy tám phần, nhưng sống mũi của nàng cao hơn, còn mũi ta thì nhỏ nhắn, tròn và nhô cao hơn chút.
Điểm khác biệt rõ nhất chính là đôi môi. Môi trên của ta mỏng, môi dưới dày, viền môi rõ nét, còn nàng ấy là đôi môi mỏng khiến thần sắc trên mặt toát lên vẻ lạnh lùng.
Điều này cũng khiến cho nàng những khi không cười, trông có chút khắc khổ và nghiệt ngã.
Còn ta… nhìn như một tiểu thư ngốc nghếch nhà địa chủ, được nuông chiều mà lớn lên vậy.
Ta nhìn nàng, còn nàng cũng không chớp mắt mà nhìn ta, ánh mắt đen thẳm khiến lòng ta hơi thót.
Nàng bất chợt mỉm cười:
“Thì ra ta và nương nương thực sự rất giống nhau.”
Nàng ấy như phiên bản trưởng thành của ta.
Ta và Lưu Thi Tuyển ngồi trên chiếc đệm mềm. Cái đệm đó giống hệt những đệm bông thô sơ thời thơ ấu ở nhà, có chút xù xì nhưng lại gợi nhớ đến mẫu thân và huynh trưởng. Hơn nữa, vải áo của Lưu Thi Tuyển cũng giống bộ ta mặc khi mới nhập cung, chỉ khác là của nàng là màu xanh lá mạ, còn của ta là màu xanh hồ.
Trong lúc trò chuyện, ta còn biết rằng cha của hai chúng ta đều là quan huyện, thậm chí địa bàn chỉ cách nhau chưa đầy hai mươi dặm.
Thật là trùng hợp, quá trùng hợp.
Ta sững sờ đến mức quên cả lễ nghi, mắt tròn xoe, miệng há hốc.
May thay, Ôn Cẩn hắng giọng nhắc nhở, ta mới hoàn hồn, ngượng ngùng chạm vào đầu mũi.
Mỗi khi ngượng ngùng, ta thường gãi nhẹ đầu mũi rồi liếc mắt nhìn người bên cạnh như một con chuột nhỏ trộm đồ, có lẽ trông khá dễ thương. Lý Quân Khắc thấy ta như thế, thường bóp má ta, kéo căng như nhào bột làm bánh.
Khi ngẩng đầu lên, ta thấy Lưu Thi Tuyển đang nhìn mình. Ánh mắt nàng thật chuyên chú, dường như có chút suy tư.
“Nếu ta vào cung sớm hơn…”
Lời nàng nói chưa kịp dứt, đã bị tiếng truyền gọi to ngoài cửa cắt ngang.
“Nương nương, tiểu chủ, hoàng thượng đến!”
Hoàng thượng đến!
Như tiếng sấm giữa trời quang làm cả Lạc Anh Các nhốn nháo, ánh lửa hốt hoảng rực lên, cung nhân tứ tán tất bật chuẩn bị.
Lưu Thi Tuyển chưa từng thấy hoàng thượng gần đến vậy nên nàng lộ rõ vẻ hoảng sợ, sau đó như dốc hết những lễ nghi mà mình đã từng được học qua, nàng thực hiện một lễ nghi cực kỳ chuẩn mực.
Ta bị không khí đó lây nhiễm, suýt nữa cũng quỳ xuống bái ngài.
Lý Quân Khắc ở bên ngoài luôn mang vẻ nghiêm nghị của bậc đế vương, lạnh lùng đến nỗi từng đường chân mày đều mang hàn ý, nhưng khi thấy ta khụy gối, ngài không nhịn được mà khẽ ho khan một tiếng.
Ta ngước mắt lên thì thấy ngài nửa cười nửa không nhìn mình.
“Sợ gì chứ.”
Ánh mắt ấy như đang nói lên câu ấy vậy.
Ta lại đưa tay xoa mũi, thấy mình hơi mất mặt. Nhưng nghĩ lại, đã làm lễ bái đường hoàng như thế vậy mà ngài còn trêu chọc, tự nhiên ta không còn chút xấu hổ nào. Giả vờ giận dữ, ta lườm ngài một cái.
Hoàng thượng chưa cho phép đứng dậy nên mọi người đều cúi đầu, riêng ta và ngài thì ngang nhiên trao đổi ánh mắt với nhau.
“Đứng dậy đi.”
Lý Quân Khắc trầm giọng nói. Ngài nắm tay ta, ta thuận thế đứng bên cạnh ngài.
“Vô duyên vô cớ đến đây làm gì.”
Lý Quân Khắc hỏi, cúi đầu ghé gần ta, giọng thì thầm:
“Khiến trẫm phải tìm khắp nơi.”
“Tìm thần thiếp làm gì, chẳng phải thái hậu nương nương đang tìm ngài sao?”
Dù đại tuyển lần này do thái hậu và hoàng hậu chủ trì, nhưng hoàng thượng là người quyết định, cũng không thể hoàn toàn không hỏi han. Ví như việc quan trọng nhất lúc này – ai sẽ là người đầu tiên thị tẩm sau ba ngày – vẫn còn để hoàng thượng lựa chọn.
“Lạc Anh Các này đã ngấm không biết bao nhiêu dấm chua lâu năm rồi, ai đó đã mở nắp nên tất cả bay thẳng vào mũi trẫm luôn rồi đây này.”
Ngài vòng tay qua eo ta, đầu ngón tay vuốt nhẹ thịt mềm bên hông, như thể trấn an.
Ha, không lệch chút nào, ngài chạm ngay vào chỗ buồn của ta, khiến ta suýt nữa nhảy dựng lên.
Nhưng ba năm sống trong cung cũng không vô ích, ta cắn răng gắng gượng, cúi đầu, giữ yên tư thế đó như một pho tượng đá.
Lý Quân Khắc thấy ta như vậy lại chắc mẩm là ta đang ghen, khẽ tặc lưỡi. Ta
thầm trách ngài, người này thật là có bệnh trong đầu. Sao ta có lòng dạ mà ghen đến mức đó!
Nhưng trước mặt ngài thì phải giữ thể diện, không được bộc phát tính khí, thật bực!
“Hoàng thượng.”
Ngay khi ta và ngài đang ngầm đấu mắt thì một giọng nói đột ngột chen vào.
Ta bỗng nhớ ra, bản thân vẫn đang ở địa phận của Lưu Thi Tuyển, để mặc nàng bị bỏ quên một bên, lại còn nói chuyện thị tẩm trước mặt nàng, chẳng khác nào giáo khảo thảo luận đề thi trước mặt thí sinh, quá lộ liễu.
Nàng vừa lên tiếng, các cung nữ trong phòng đang giả vờ mình là không khí cũng sống dậy, mắt không ngừng liếc qua.
Nếu nàng có thể để hoàng thượng thấy mặt, dù không phải là người đầu tiên được thị tẩm, cũng coi như không bị bỏ rơi. Tương lai vẫn còn tia hy vọng!
Ta như đoán được suy nghĩ của những người xung quanh, cũng khẽ nhướng mày.
Có lẽ Lưu Thi Tuyển cũng không biết nên nói gì, chỉ thấy nàng kêu lên một tiếng yếu ớt, rồi loay hoay xoắn chiếc khăn tay, má đỏ bừng lan đến tai, vẻ ngại ngùng đáng yêu.
Đây hẳn là nét đáng yêu nhất của người mới trong cung?
Ta sau này cũng nghiệm ra, nét ngượng ngùng tự nhiên, linh hồn tinh khiết như bông hoa chờ nở, mang theo hy vọng và mộng tưởng, luôn là nét dễ thương trong cung cấm, bất kể số phận của người đó ra sao.
Nhưng người ở lâu trong cung thì khác, thêm một phần thản nhiên, một phần quen thuộc, một phần chai sạn, một phần giả dối, tình yêu và hận thù quấn quanh, nụ hoa bị nghiền nát, nước trong trở nên đục, dần dần mất đi lợi thế thuở đầu.
Có lẽ vậy mà nam nhân luôn yêu thích cái mới mẻ cũng là điều dễ hiểu.
Lưu Thi Tuyển vừa nói xong lại cúi đầu, mắt nhìn xuống mũi, mũi nhìn xuống tâm, dùng ánh mắt từ khóe mắt lén nhìn Lý Quân Khắc.
Góc nghiêng của nàng ấy, cằm không rõ nét, hơi tròn hơn. Thực sự rất giống ta.
Nàng ấy đang bắt chước ta, chỉ trong thời gian nửa nén hương đã học được động tác quen thuộc này của ta đến bảy tám phần.
Ta cảm thấy khó chịu. Như hồi còn nhỏ học tư thục bị cô bé Nhị Nữu ở bên cạnh chép bài, cuối cùng còn được tiên sinh khen ngợi.
Khi ấy, ta tức giận đến mức về nhà xé sách lăn lộn, đòi không đi học nữa. Mẫu thân ôm ta và nói rằng tiên sinh có mắt không nhìn thấy, nhưng kiến thức thật mãi là kiến thức thật!
Lưu Thi Tuyển dường như đã chuẩn bị, ta chỉ gãi mũi khi thấy thoải mái, còn nàng ấy… dường như điều khiển từng phần gương mặt mình sao cho xinh đẹp nhất, điều này lọt vào mắt ta.
Nhìn giống ta, nhưng lại mang vẻ đẹp chín chắn hơn.
Cảm giác bị ai đó giả danh làm mình khiến ta, một người vốn bình tĩnh, cũng thấy bực bội, có chút lo lắng, như thể bị tiên sinh điểm danh trả lời mà chưa chuẩn bị bài, cây thước gỗ đã lơ lửng trên đầu.
Kiến thức thật mãi là kiến thức thật…
Ta hơi lo lắng, ngước nhìn Lý Quân Khắc.
“Ừm.”
Ánh mắt Lý Quân Khắc lướt qua nàng ấy, thoáng nhíu mày, đáp lại đầy qua loa, thậm chí không chờ Lưu Thi Tuyển lên tiếng tiếp đã kéo tay ta ra ngoài:
“Ngươi ngoan ngoãn mà ở đây, không có việc gì đừng ra ngoài.”
Lời ngài buông ra như núi Ngũ Chỉ đè lên Tôn Ngộ Không, chỉ cần một lời vàng ngọc đã là một lệnh cấm.
Ta bị kéo ra ngoài, lòng vẫn không chịu nổi sự nhỏ nhen, liền hỏi:
“Ngài có nhìn thấy Lưu Thi Tuyển không?”
“Thấy rồi.”
Ngài trả lời dửng dưng.
“Nàng ấy giống ta không?”
“Giống quả chín hỏng, không giống nàng.”
“……”
Ta im lặng một lúc, rồi hỏi:
“Vậy ta là quả như thế nào?”
“Nàng là Tiểu Quýt Nhi.”
Quýt cũng là quả! Hừ, lời ngài nói chẳng bao giờ tốt lành!
Ta còn chưa kịp giận thì ngài lại nói thêm:
“Sau này không có việc gì thì đừng đến Lạc Anh Các, chỗ đó không phải nơi tốt lành đâu.”
Không tốt lành? Thật chẳng giống lời của một quân vương.
“Thần thiếp không tin những chuyện ấy.”
Ta bày ra vẻ can đảm, giễu cợt người bên cạnh:
“Ngài còn tin chuyện đó à?”
Lý Quân Khắc, người từng nói không tin thần quỷ:
“…”
“Không tin. Nhưng lại sợ nó thật sự khiến nàng bị dính vào điều không tốt.”
“Ồ.”
Ta nén cười, tìm một chuyện lặt vặt để nói:
“Lúc nãy ngài nhéo đúng chỗ nhột của thần thiếp rồi đấy!”
“Chỗ nào vậy? Về ta xoa cho.”
“……”