Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VÌ NÀNG CHÍNH LÀ SỦNG THÊ Chương 13 VÌ NÀNG CHÍNH LÀ SỦNG THÊ

Chương 13 VÌ NÀNG CHÍNH LÀ SỦNG THÊ

1:48 sáng – 28/10/2024

69

Ngày hoàng thượng cùng ta xuất cung, nghe nói Phương tần ở lại cung phát một trận lôi đình, như muốn trút hết những gì đã kìm nén qua những mảnh sứ ngọc vỡ nát. 

Nhưng ta đã sớm không bận tâm đến nàng ta, bởi ta và Lý Quân Khắc đang ngồi chung trên xe ngựa, nghe tiếng tiểu thái giám phía trước vừa chạy vừa gõ nhịp càng lúc càng xa.

Ta nắm chặt tay áo Lý Quân Khắc, đồng thời hé màn xe len lén nhìn ra ngoài.

Rời xa bốn bức tường kín bưng của hoàng cung, trời ngoài cung có vẻ rộng lớn hơn hẳn.

“Ta hồi hộp quá.”

 Ta nuốt khan, làm nũng nói:

“Phu quân, ta hồi hộp quá.”

Đây là lần đầu ta đường hoàng gọi Lý Quân Khắc là phu quân giữa ban ngày ban mặt. Ta có thể cảm nhận được ngài siết tay ta mạnh hơn chút nữa. Ngài nghiêng mình về phía ta, cũng hướng mắt ra ngoài ngắm nhìn, chúng ta như một đôi phu thê thường dân đi dạo, chẳng còn nhớ gì đến đoan trang hay oai vệ.

“Nàng có gì mà phải hồi hộp, mau nói nhỏ cho vi phu nghe nào.” Giọng Lý Quân Khắc khẽ khàng bên tai.

Ngài chắc hẳn nghĩ ta sẽ nói là lâu ngày chưa gặp cha mẹ, hay lo sợ vì địa vị giờ đã khác xưa, nhưng…

“Ta lo không biết số bạc dành dụm mấy năm nay có đủ bù đắp tiền tổ chức cho lần về thăm cha mẹ này không, phụ thân ta sĩ diện lắm, nhị ca bảo ông sợ đón giá qua loa sẽ làm mất thể diện của ta, nói rằng dù phải góp tiền cũng phải làm thật long trọng.”

Ta vừa khéo léo khoe nghèo, nhưng cũng chẳng phải là nói dối chút nào.

Lý Quân Khắc bật cười, khẽ “mắng” một câu “nha đầu tham lam”: 

“Sao lại để nhạc phụ tiêu pha, càng không thể để tiểu Quất nhi bỏ tiền riêng ra, nếu không ta lại bị nàng trách hờn bao lâu đây? Đã dặn Tể tướng lo liệu hết rồi, nàng đừng bận tâm, cứ an tâm vui chơi thôi.”

Hai mắt ta sáng lên, trong lòng cảm thấy ngọt như vừa nuốt mật, liền vùi vào lòng ngài mà cọ cọ lên cằm ngài, y như mèo con, dùng răng cắn nhẹ lên cằm ngài mà không để lại vết nào.

Lý Quân Khắc hầu như khựng lại, liền ghì đầu ta lại, giọng đượm vẻ nghiêm nghị nhưng luyến tiếc:

 “Lớn gan thật, chỉ toàn thích nghịch ngợm.”

Có lẽ là do thật sự xuất cung rồi, ta từ Khánh tần trở thành Tần Quất, còn Lý Quân Khắc cũng từ đế vương trở thành phu quân của ta.

Đây là lần về nhà lại mặt muộn màng của ta.

Nhị ca cưỡi ngựa lướt qua kiệu, nhắc chúng ta đã đến nơi.

Lúc này đã là chạng vạng, phủ Tần gia đèn đuốc sáng trưng, không chỉ cha mẹ ta, đại ca đại tẩu cũng đợi sẵn, mà đến cả những họ hàng xa vốn chẳng mấy qua lại, ở kinh thành có chút của cải cũng như ngửi thấy mùi thịt béo mà kéo đến. Một gia đình nhỏ mà giờ trông như con rết trăm chân đồ sộ.

Ta chỉnh lại vạt áo cho Lý Quân Khắc, ngài giúp ta sửa ngay ngắn lại trâm cài, chúng ta nhìn nhau mỉm cười rồi cùng nhau bước ra.

Chỉ cách một khoảng người và ánh đèn lập lòe, ta với mẫu thân xa xa nhìn nhau, đôi mắt cả hai đã ngấn lệ.

Nghi lễ tiếp giá thật phiền hà, nhưng Lý Quân Khắc chuyến này đi là vì ta, ngài tất nhiên không muốn chuyện nhỏ lấn át chuyện lớn, vừa xong nghi lễ liền lệnh người đưa những người không liên quan “về” hết.

Khi chỉ còn lại người nhà, cha mẹ ta vẫn có chút gò bó, trong nhà rốt cuộc chỉ có đứa cháu nhỏ không sợ gì, đầu tròn tóc tơ chạy đến gọi Lý Quân Khắc một tiếng “cữu phụ”.

Lý Quân Khắc mỉm cười, cúi người xoa đầu đứa nhỏ, rồi khẽ cúi mình, gọi cha mẹ ta một tiếng:

 “Nhạc phụ, nhạc mẫu.”

Trong khoảnh khắc, gương mặt cha ta đanh lại rồi thoáng một nét sững sờ, tiếp đó là kinh ngạc và bàng hoàng, sau cùng trở thành vẻ yên lòng. 

Ông nhìn ta thật sâu. Dường như chứa đầy lệ, so với năm ta nhập cung, cha mẹ đã già đi nhiều, tóc đã hoa râm, khóe mắt đuôi mày đều khắc đầy nếp nhăn lo âu.

Ta đi đến nơi “không thấy ánh mặt trời”, ngỡ đời này không còn gặp lại, nào ngờ…

Lời nói và hành động của Lý Quân Khắc không nghi ngờ gì là để trấn an họ.

Ta cũng đáp lại cha mẹ một nụ cười hạnh phúc. Giờ đây ta chẳng muốn nghĩ về những phi tần rực rỡ nơi cung đình, chỉ muốn ở bên gia đình nhỏ này, nắm chặt lấy người đang ở cạnh ta.

Nữ nhi sống tốt, tuy không phải là hạnh phúc nhất, nhưng có được một phu quân hết lòng thương yêu mình. Cha mẹ, đại ca, mọi người hãy yên lòng nhé.

71

Mấy năm rồi ta chưa gặp lại gia đình, chuyện trò chưa thỏa mà bên ngoài tiểu thái giám đã giục đến ba lần. Đợi đến khi sắc đen thẫm đổ xuống chân trời, chúng ta mới lưu luyến chia tay.

Thế nhưng trời chẳng chiều lòng, ta và Lý Quân Khắc vừa bước ra khỏi cửa, tiếng sấm đã rền vang, sau đó mưa lớn trút xuống.

Thấy cha mẹ mắt đỏ hoe, mặc cơn mưa tầm tã nhất quyết muốn tiễn, lòng ta vừa không nỡ vừa xót xa, nước mắt cũng theo đó chảy rơi trên mu bàn tay Lý Quân Khắc.

Ngài cúi đầu nhìn ta, nói: 

“Ở lại thêm một đêm cũng không sao, trẫm lâu rồi chưa xuất cung, vừa hay ở đây bầu bạn cùng nàng.”

Ta hai mắt sáng lên, quên cả phép tắc mà giả bộ vẻ yếu mềm của nữ nhi, chậm rãi hỏi:

 “Có được không?”

“Nếu nương tử muốn, phu quân đây còn có gì là không thể chiều?” 

Ngài mỉm cười, dịu dàng lau đi giọt nước mắt trên má ta, vui vẻ nói:

“Ai bảo tiểu Quất nhi hiếm khi chịu rơi giọt lệ quý báu này.”

Cha mẹ ta không ngờ chúng ta sẽ lưu lại, nhất thời vừa hoang mang vừa vui mừng, cha ta hệt như cậu thiếu niên trẻ, loay hoay mãi, sợ tiếp đón không chu toàn với thánh thượng.

Lo sợ họ bất tiện, Lý Quân Khắc cho lui hết thái giám cung nữ, đóng vai “con rể đến thăm nhà cha mẹ vợ”, thu lại hết uy nghiêm, vô cùng khiêm nhường.

Cuối cùng, chúng ta ngủ lại ở phòng mẹ ta đặc biệt giữ lại cho ta. Suốt cả buổi tối hôm đó, ta cứ như đang mơ vậy, tưởng mình vẫn là cô con gái nhỏ đi chơi quên về. Có lễ mẹ ta muốn giữ lại chút kỷ niệm về ta, nhờ thế mà ta và Lý Quân Khắc mới có cơ hội quay về căn phòng nơi ta từng ở.

Những đồ vật của ta từ những ngày còn ở nhà được bày biện trong phòng khiến Lý Quân Khắc thấy thích thú vô cùng.

“Xem ra từ nhỏ nàng đã không thích đọc sách.” 

Ngài lật từng trang chữ xiêu xiêu vẹo vẹo ta viết cùng vài câu thơ lâm ly, thỉnh thoảng lại phì cười, rõ là đang chọc ghẹo ta.

Ta có biết bao nhiêu thứ muốn khoe ngài, thế mà ngài chỉ chăm chăm vào khuyết điểm của ta để cười nhạo. Tức quá ta bèn mạnh tay bẻ đầu ngài hướng về phía mình: 

“Không được xem nữa, không có việc gì khác để làm sao?!”

Ngài vòng tay ôm chặt lấy eo ta, hơi thở phả lên ngực làm ta thấy cả người nóng bừng. Ngài siết nhẹ tay khiến chúng ta càng dán sát vào nhau hơn.

Giọng ngài trở nên trầm đục, hỏi:

“Có đấy, nhưng chỉ sợ nàng ngại thôi.”

Ngọn lửa trong đôi mắt ngài tựa hồ lan tỏa cả căn phòng, khiến ta đỏ bừng mặt, ánh mắt bất định, khẽ đẩy ngài ra, giận dỗi:

 “Chàng nói gì nghe mập mờ quá.”

Lý Quân Khắc bật cười, bỗng nhiên bế ta lên vai, ta hoảng hốt la lên thì ngài thì thầm cảnh cáo:

 “Nhạc phụ nhạc mẫu ở ngay phòng bên, không phải như trong cung trống trải không người đâu…”

Ta vội bịt miệng lại, ngay cả thở cũng thấy ồn ào.

Đêm xuân phơi phới, lần này ngài như có phần phấn khích lạ thường, còn ta thì bị dọa đến thảng thốt, mấy lần định gọi mà không dám, chỉ có thể cắn chặt vào vai Lý Quân Khắc mà rên rỉ.

Vì dày vò cả đêm nên khắp phòng trở nên lộn xộn, sáng hôm sau ta không ngại đau nhức mà dậy sớm chỉnh trang. Ta bày ra vẻ nghiêm chỉnh gấp trăm lần đêm hôm qua, giữa ánh mắt đầy hàm ý của Lý Quân Khắc và nụ cười hài lòng “con gái trưởng thành rồi” của cha mẹ, ta an ổn hồi cung.

72

Nghe nói sau khi hồi cung, ta – Khánh tần – dám lớn gan làm cao, lấy lý do thân thể không khỏe mà từ chối thị tẩm đến ba lần. Lần nào cũng đóng cửa từ chối khiến hoàng thượng phải đứng ngoài chờ.

Thấy thái hậu cũng sốt ruột, ta mới miễn cưỡng hé cửa một chút.

Lý Quân Khắc dựa vào khe cửa, hệt như chú mèo trộm cá, không hề tức giận, hễ vừa hết buổi chầu là chui tọt vào.

Từ sau chuyến hồi cung, Lý Quân Khắc thường hay gần gũi với ta.

Ngài ôm ta, nói:

 “Nếu trẫm không là hoàng đế mà sớm gặp nàng thì sẽ kết vòng hoa cho nàng ở chốn thôn quê, chép sách cho nàng ở học đường, đợi đến khi nàng tròn tuổi, ba mối sáu mai mà rước nàng về, hẳn sẽ tốt đẹp biết bao.”

Lời đó của ngài đẹp đến mức khiến ta cảm thấy đó chỉ là ảo vọng xa xôi. Vậy nên ta cũng ôm lại ngài, an ủi: 

“Gặp nhau đã là điều tốt đẹp rồi.”

Không nên tham lam, chỉ cần biết đủ thì mới giữ được lâu dài.