73
Có lẽ là tâm thái của ta đã cân bằng lại nên khi Phương tần hăng hái khoe cái bụng to, ta giữa đám đông lại đột nhiên thấy buồn nôn.
Phương tần tưởng ta cố ý hạ bệ nàng, mặt hầm hầm giơ tay định chọc vào ta.
Vẫn là Thận phi nhanh tay vỗ đập tay nàng xuống, lạnh giọng nói:
“Ai thèm đối nghịch với ngươi? Ngươi không nhìn thấy tiểu Quất thật không khỏe sao, sao ngươi nhỏ mọn vậy?”
Hoàng hậu vốn nhắm mắt vờ như không thấy, nghe ta khó chịu liền mở mắt ra, nhíu mày cho gọi thái y.
Lạc thường tại là con gái thái y, hiểu chút y thuật, bèn chủ động bắt mạch cho ta, bắt một hồi lâu, xong rồi lại ngẩn ra, rồi lại bắt mạch lần nữa.
Lúc này ta đã đỡ hơn, nhưng thấy nàng trông nghiêm trọng như vậy, bỗng dưng cảm thấy mình đau khắp người.
“Ta bị bệnh nặng phải không?”
Mặt mày ta rầu rĩ không thôi.
“Xí xí xí!”
Thận phi văng nước miếng tứ tung vào mặt ta.
“Không phải…”
Lạc thường tại nuốt nuốt nước bọt, dưới ánh mắt của mọi người, lắp bắp nói:
“Tiện thiếp y thuật kém cỏi, nhưng hình như… là hỷ mạch đấy?”
74
Ta có tin vui rồi… thế là được một đám cung nữ ríu rít vây quanh trở về cung, đến khi thái y quỳ xuống chúc mừng, ta mới như bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
“Hoàng thượng Vạn phúc!”
Cung nữ thái giám ở cửa vui mừng thi nhau quỳ lạy chúc phúc, lúc này ta mới siết chặt tay Hoàng hậu, đứng lên.
Mọi người đều hành lễ, chỉ có ta đứng yên.
Dĩ nhiên lúc này, Lý Quân Khắc cũng không màng những lễ nghi hư ảo, ngài bước nhanh tới, nắm lấy tay ta, ấm áp mà mạnh mẽ.
“Tiểu Quất.”
Đôi mắt Lý Quân Khắc tràn đầy hân hoan, vừa hạ triều ngài đã vội vàng chạy đến nên tóc tai hơi lộn xộn, trông như một vị lang quân vì sắp được làm cha mà vui mừng hớn hở không thôi.
Các tỷ muội hiểu ý lặng lẽ rời khỏi phòng.
Đôi mắt ta liền đỏ lên, nước mắt lăn dài. Ta lao vào vòng tay Lý Quân Khắc, vừa chỉ vào bụng mình vừa nghẹn ngào nói:
“Nơi này… có một em bé.”
“Chúng ta có con rồi.”
Giọng hắn cũng run rẩy:
“Con của chúng ta.”
Dù không có con thì chúng ta vẫn yêu nhau, nhưng khi sinh linh này hiện hữu trong cơ thể ta, mọi thứ dường như khác đi hẳn.
Như thể giữa chúng ta, hai con người chẳng mấy liên quan, nay lại được đôi tay non nớt kia liên kết lại; trước kia ta và ngài là tình nhân, giờ chúng ta trở thành một gia đình.
“Tốt quá, có nàng thật tốt.”
Đêm đến, lòng bàn tay ấm áp của Lý Quân Khắc đặt lên bụng ta, cứ như trong thoại bản kể về thần tiên truyền công lực, muốn truyền cho đứa bé chút long khí từ trời đất.
“Tiểu Quất.”
Ngài lại khẽ gọi ta, thì thầm bên cổ, hơi thở ấm ướt ngưa ngứa làm ta đỏ bừng mặt, tim đập loạn nhịp. Ngài cứ lẩm bẩm tên ta, khen ngợi ta. Nhiều lần như thế thì dù da mặt có dày đến đâu, ta cũng không chịu nổi trận tấn công âu yếm này của hắn.
“Dật lang, chàng cũng không phải lần đầu làm cha, có thể nào…”
Có thể nào đừng ngơ ngác thế không, ta mới là lần đầu làm mẹ cũng đâu có như thế!
Đương nhiên ta không nói ra, chỉ xoay người dùng tay bịt miệng ngài lại, hôn nhẹ lên mu bàn tay mình.
“Được rồi được rồi, tiểu Đoàn Tử và Tiểu Quất đều phải ngủ thôi, phụ thân ru mẹ con nàng ngủ có được không?”
Ta làm nũng, mắt cười cong cong nhìn ngài.
Cuối cùng ngài cũng im lặng, khẽ vỗ về lưng ta, một lúc lâu sau lại không nhịn được mà nói thêm một câu.
“Nếu là con trai, trẫm muốn lập nó làm thái tử; nếu là con gái, trẫm sẽ để nó thành công chúa cao quý nhất.”
Lời hứa này nặng nề quá, khiến ta hơi sửng sốt.
Công chúa thì không sao, nhưng thái tử… đó là chuyện quốc gia đại sự đấy!
Lý Quân Khắc là người có bản lĩnh lớn, chỉ là ta… từ nhỏ đến lớn chưa từng được tiên sinh nào khen là thông minh, nếu như…
Ta ấp úng hỏi:
“Nếu con trai chúng ta giống ta… không thông minh cho lắm thì sao?”
“Vậy thì làm vương gia giàu sang, trẫm cũng sẽ dọn một con đường bằng phẳng cho nó.”
Ngài khẽ cười, dường như thấy câu trả lời chưa đủ, lại bổ sung:
“Tiểu Quất là cô gái thông minh nhất mà trẫm từng gặp.”
Vậy mới phải chứ!
75
Tính toán lại thời gian, đứa nhỏ này chính là mang thai ngay sau khi hồi cung, Lý Quân Khắc biết chuyện liền phong thưởng lớn cho nhà họ Tần.
Thái hậu cũng cho truyền ta đến, sắc mặt lúc đỏ lúc đen, vừa mừng nhưng cũng vừa không vui.
Người nhìn ta hồi lâu, đầu ngón tay khẽ mân mê quanh vành chén, lát sau mới khó nhọc mở lời:
“Dạo gần đây có ổn không? Con tuổi còn nhỏ, lại là lần đầu mang thai, khoảng thời gian đầu luôn là khó khăn nhất. Trong cung của con cũng không có người lớn tuổi nào giúp đỡ, chút nữa để ai gia bảo hoàng đế phái một người hiểu chuyện đến chăm nom cho.”
Mở đầu được rồi, phía sau lời cũng không còn khó khăn, nói càng lúc càng trôi chảy.
“Con là người có phúc, đứa nhỏ này hoàng thượng coi trọng, ai gia cũng coi trọng, con cứ yên tâm.”
Người nói:
“Con từ bé đã vào cung, ngày thường ham ăn ham chơi thì thôi, nhưng giờ đã có thêm long tự trên thân mình, chuyện ăn uống sinh hoạt phải để ý gấp bội. Cung của hoàng thượng tuy ít phi tần, đa phần đều là người dễ sống chung.”
Điều đó cũng đúng, chỉ duy một người không thể chung sống yên bình, chính là Diệp Dịch Vi.
“Hoàng hậu sẽ lo liệu chu toàn cho con, con chỉ cần dưỡng thai thật tốt.”
Người khoát tay:
“Hoàng thượng muốn thăng vị cho con lên phi, ai gia cũng đồng ý, chỉ là lúc này chưa tiện, để đến năm sau sinh hạ long tử, sẽ làm một lễ thăng vị thật đẹp cho con.”
Lời của Thái hậu, thật ra đã là từ tận đáy lòng rồi.
Dù sao trong cung còn có Diệp Dịch Vi. Nàng sắp đến ngày sinh, lại là người tính khí nóng nảy, nghe nói mấy hôm trước nghe tin ta mang thai đã tức đến phát đau bụng, giờ mọi ánh hào quang đều bị ta chiếm hết, nếu nàng phát bệnh nặng thì không hay cho long mạch, cũng khó ăn nói với An Quốc công.
Ta cũng không thấy ấm ức gì, dẫu có thăng vị hay không, ngày tháng của ta vẫn vậy. Chỉ là Thái hậu đối với ta thế này mà không hề lạnh nhạt, điều ấy còn khó có được hơn cả việc thăng vị.
Ta đảo mắt, cảm giác trong lòng như có mật ngọt, cười ngây ngốc.
Người nhìn ta chẳng hiểu gì cứ cười ngốc như vậy thì chỉ cười khổ, khẽ thở dài, khoát tay như có vẻ đau đầu, lẩm bẩm tự nhủ:
“Đứa trẻ ngốc nghếch, suốt ngày chẳng biết vui điều gì, ai gia cũng chẳng hiểu hoàng đế thích con ở điểm nào nữa, thật kỳ lạ.”
Ta lĩnh thưởng rồi lui ra.
Trên đường về cung, ta gặp phải Thư Lan Âm, Thư Đáp Ứng, đang tới tìm ta.
“Vạn an, Khánh Tần tỷ tỷ, muội đến chúc mừng tỷ đây.”
Nàng hay cười, trên gương mặt luôn hiện lên nét thông minh, lanh lợi. Ta với nàng chẳng có nhiều giao tình, cũng chưa từng xung khắc. Nàng đối nhân xử thế hòa nhã, trong cung có nhiều người chịu ơn nàng, ngoài trừ Thục phi chẳng rõ vì sao không ưa nàng, còn lại dường như ai cũng hòa thuận với nàng.
Nàng cả ngày đi lại giữa đám cung nữ, tự tìm thú vui cho mình, chẳng quá bận tâm đến ân sủng.
“Thư muội muội.”
Ta gật đầu chào rồi cùng nàng bước vào cung của mình.
Sau nàng là tiểu thái giám, mỗi người ôm một chiếc hộp gỗ, lần lượt bước vào.
“Muội chẳng có tài cán gì, chỉ là có huynh trưởng thích sưu tầm từ khắp nơi, nghĩ rằng tỷ tỷ vui mừng nên tự ý đến góp vui, xin một chút hỉ khí.”
Nàng vui vẻ nói:
“Bức Quan Âm này là từ một cao tăng ở Giang Nam, cầu con cái hay cầu duyên đều rất linh nghiệm, còn chuỗi vòng tay này, cũng là huynh trưởng ta tìm được từ phương Nam, chạm khắc rất tỉ mỉ, khắc đầy lựu, đa tử đa phúc, ý nghĩa thật tốt…”
Nàng nói một hồi, mắt ta nhìn hoa cả lên.
Ta chưa bao giờ thấy nhiều vật quý như vậy, nàng làm sao mang theo được nhiều thứ thế vào cung?
Mãi một lúc sau, thấy ta ngơ ngác không có phản ứng gì thì nàng chợt dừng lại, có vẻ ngượng ngùng, hỏi khẽ:
“Muội có phải nói nhiều quá không?”
“Không có không có!”
Ta vội lắc đầu:
“Ý tốt của muội muội, ta xin lĩnh tấm lòng, chỉ là những thứ này ta cũng không dùng đến.”
Ta vốn e ngại những sự ân cần vô cớ, chẳng phải vì có thành kiến với Thư Đáp Ứng mà là vào cung lâu rồi ta tự nhiên cũng đề phòng hơn thôi.
Người khác tốt bụng thế này, hẳn cũng chẳng thể vô cầu mà làm.
Ta thẳng thắn:
“Muội muội đến tìm ta, chẳng lẽ chỉ để tặng quà thôi sao?”