Ôn Cẩn gõ nhẹ lên cửa, dịu dàng nhắc ta:
“Nương nương, nên nghỉ ngơi thôi ạ.”
Ta cho Ôn Cẩn vào, ngón tay rơi xuống một quân cờ trắng, thành công đánh bại chính mình.
“Lá bùa đó là ngươi đặt, phải không?”
Đây không phải là một câu hỏi, mà là một sự khẳng định.
Ôn Cẩn mặt tái lại, dường như có chút biến dạng trong thoáng chốc, nhưng ta không nhìn rõ, cũng chẳng muốn nhìn.
“Nương nương, người nói gì thế?”
“Ngươi là người của Thái hậu?”
Đây là lần đầu ta tham gia cung đấu, còn chưa rèn luyện được ánh mắt sắc bén, nên việc hỏi thẳng như vậy có phần ngốc nghếch.
Trước đây, khi bị người trong cung ức hiếp, Lý Quân Khắc giúp ta đổi đi một loạt cung nhân, bọn họ phụng mệnh Hoàng đế nên sẽ không làm hại ta. Nhưng vẫn có một số cung nhân chu đáo được giữ lại.
Như là Ôn Cẩn, như là cung nữ lắm lời ấy.
Cung nữ đó chính là do Ôn Cẩn đề nghị giữ lại, lúc đó ta còn trẻ, vừa vào cung tất nhiên phụ thuộc vào Ôn Cẩn, vị quản sự tỷ tỷ dịu dàng, hiểu chuyện và luôn chăm sóc ta này.
Nàng nói cung nữ đó lanh lợi, đáng yêu, giữ lại cũng vui cửa vui nhà. Vậy nên, dù không có ấn tượng gì với cung nữ ấy, ta vẫn giữ lại.
Và năm nay mới thực sự là năm ta hưởng thịnh sủng. Lúc chuyển vào cung mới, Ôn Cẩn từng bảo ta rằng nàng từng hầu hạ một vị Thái phi thời xưa, từng giữ chức ở chính cung này.
Nàng đối với nơi này, quả thật vô cùng quen thuộc.
Huống hồ bùa chú lại giấu ngay gần giường ta, mà ai có thể tiếp cận đều đã được loại trừ lần lượt, thì đáp án tưởng chừng không thể mới chính là sự thật.
“Ta cứ tưởng ngươi thật lòng thương yêu ta chứ.”
Ta nhẹ buông câu ấy, xoay người tự mình buông màn trướng xuống. Khoảnh khắc màn trướng khép lại, ta thoáng thấy viền mắt đỏ hoe và ánh lệ của Ôn Cẩn.
Nàng… có lẽ thật sự đã từng thương yêu ta. Chỉ là chẳng có gì là mãi mãi.
64
Ôn Cẩn đi tìm Hoàng thượng thú nhận tội lỗi.
Không hẳn là thú nhận, nàng đã đổi chủ mưu thành Lưu Thi Tuyển.
Lưu Thi Tuyển ngồi yên trong cung, tội danh từ trên trời rơi xuống, bật khóc thảm thiết chạy tìm Lý Quân Khắc giãi bày, nhưng bị Chu Lộc Toàn chặn ngoài điện.
Kết án rồi, ta được chứng minh là trong sạch.
Nhưng vụ án khép lại quá vội vàng, Lý Quân Khắc thậm chí không điều tra kỹ. Vì sự thật không còn quan trọng, chỉ cần đạt được kết quả mọi người mong muốn thì cho dù phải hy sinh một người vô tội cũng không sao.
Trước khi chịu tội, Ôn Cẩn nói nàng có lỗi với ta, muốn đến dập đầu tạ tội, ta đồng ý.
Trong gian phòng chỉ có hai người, Ôn Cẩn thương tích đầy mình, tóc tai rối bù như một kẻ hành khất chịu đủ mọi khổ cực, chẳng còn dáng vẻ đoan trang ngày trước.
Nàng quỳ rạp xuống đất, vì bị hành hình mà thân xác run rẩy.
“Nương nương.”
Nàng khẽ gọi ta:
“Tiểu Quýt, xin lỗi người.”
Nàng vốn có thể không đi tìm Lý Quân Khắc, vì ta sẽ không tố giác nàng, và đợi sau ba tháng cấm túc, mọi thứ sẽ lại về đúng quỹ đạo. Có lẽ lương tâm nàng thực sự cắn rứt.
“Ôn Cẩn, ta tha thứ cho ngươi.”
Ta nói, nhìn những vết thương trên người nàng, trong giọng nói không nhịn được mà lẫn chút nức nở.
Người không phải cỏ cây, sao có thể là sắt đá được?
Ôn Cẩn chăm sóc ta suốt ba năm, như tỷ tỷ lại như mẫu thân. Nàng là cung nhân đã lớn tuổi, từng nghe kể rằng có một người thương ngoài cung, nhưng chưa kịp đợi nàng xuất cung đã tự mình thành thân. Nàng còn lén gửi thư cho người đó nhưng chỉ nhận lại một lời đáp, rằng con gái người đó năm nay đã tròn một tuổi rồi.
Ôn Cẩn chết tâm, trong một cơn uất ức quyết định ở lại trong cung, rồi đến sau này mới gặp ta.
Lúc ấy ta chưa được sủng ái, bị người ức hiếp đến phát khóc, ôm nàng trong cơn mơ hồ gọi một tiếng mẹ, đêm đó nàng đã nhẹ nhàng vỗ về ta suốt cả đêm, chỉ để ta ngủ an ổn.
Nàng từng nói, nếu năm xưa nàng lấy chồng không phải vào cung, thì đứa trẻ nàng nuôi dạy hẳn cũng không nhỏ hơn ta bao nhiêu.
Ngoại trừ lần này hãm hại ta, nàng vẫn đối xử rất tốt với ta.
Ôn Cẩn chậm rãi, ngắt quãng mà nói:
“Thái hậu không phải muốn dồn nương nương vào chỗ chết, bà chỉ là cổ hủ mà thôi, người không cần quá đề phòng bà. Người nên đề phòng là những phi tần tranh sủng với nương nương, bởi sự tồn tại của người thực sự đã cản trở họ.”
“Lại càng không cần nói đến chuyện sau khi nương nương bị cấm túc, bọn họ lần lượt được hưởng sủng ái, giờ nương nương giải cấm túc rồi, lại đoạt lấy phúc phần của họ, bọn họ sẽ coi người như cái gai trong mắt.”
Ta hỏi:
“Vậy nên ngươi mới hãm hại Lưu Thi Tuyển?”
“Cung đình vốn dĩ như vậy, ngươi hại ta, ta hại ngươi.”
Ôn Cẩn cười khổ, ánh mắt dõi lên xà nhà mà lẩm bẩm:
“Trong cung này chỉ cần có một Tiểu Quýt là đủ rồi.”
“Ngươi có sợ ta không?”
Ôn Cẩn bất ngờ hỏi.
“Cũng hơi sợ.”
Ta ngồi xuống, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ và bụi bẩn trên mặt nàng:
“Dù sao ta cũng chỉ từng đọc qua vài quyển thoại bản, chứ chưa từng trải qua.”
Ta không ngờ rằng sự hãm hại lẫn nhau lại giống như hòn đá rơi xuống lòng hồ, từng vòng nước gợn lan ra, ảnh hưởng đến bao nhiêu người.
“Ta sẽ xin Hoàng thượng cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng.”
Nước mắt ta lăn dài từng giọt, từ “chết” thoát ra nghe thật khó khăn:
“Cũng sẽ sắp xếp người chăm lo chu đáo cho gia đình ngươi.”
“Và cũng sẽ… chăm sóc tốt cho bản thân mình.”
Cuối cùng Ôn Cẩn mỉm cười mãn nguyện, nàng dập đầu với ta một cái cuối cùng.
Khi tiễn Ôn Cẩn, Chu Lộc Toàn đứng bên cạnh bảo ta quá nhân từ, rằng đối với những kẻ ăn cháo đá bát như vậy, cần phải tàn nhẫn một chút.
Ta đờ đẫn gật đầu, rồi loạng choạng đi đến Lãnh Cung dưới ánh mặt trời chói chang.
Lãnh Cung ở ngay cạnh Lạc Anh Các, nói là Lưu Thi Tuyển bị đày vào Lãnh Cung, chi bằng nói là “trở về”.
Lưu Thi Tuyển trong kia đang điên cuồng hét to mình bị oan, Chu Lộc Toàn đỡ ta, bảo rằng nơi này u ám, không tốt lành.
Khi chưa tìm được người thích hợp phục vụ, tổng quản thái giám Chu Lộc Toàn đã đích thân đến hầu hạ ta.
“Ta muốn nói chuyện riêng với Lưu Thi Tuyển.”
“Vậy nương nương hãy cẩn thận, kẻ điên sức lớn không nhẹ tay đâu, đừng để làm tổn thương ngọc thể, nếu nương nương có sứt sẹo gì, nô tài không tránh khỏi bị đánh đòn.”
“Yên tâm đi, ta đã học vài chiêu từ Chiêu phi, có thể cầm cự đến khi ngươi tìm người đến cứu ta.”
Ta còn có tâm trạng đùa giỡn, con người ta như chia làm hai nửa vậy.
Ta đẩy cửa bước vào, bụi mù trong không khí khiến ta ho khan, vội lấy khăn tay che miệng mũi.
Lưu Thi Tuyển trông thấy ta thì hai mắt long lên sòng sọc như hổ báo, lao lên cào xé tay ta, móng tay dài bấu chặt vào da thịt, điên cuồng gào thét:
“Tại sao ngươi hại ta, đồ tiện nhân! Sao ngươi lại hại ta! Ta bị oan!!!”
“…”
Ta đứng yên tại chỗ, cảm thấy một nỗi buồn không thể quay đầu, dường như rất nhiều thứ trong cõi u minh đang sụp đổ. Ta nói:
“Ta chưa từng hại ngươi.”
Lưu Thi Tuyển có gương mặt giống ta, ngày trước khi nàng còn phong quang, ta chẳng cảm thấy gì. Giờ nàng lụi tàn thảm thương, ta lại thấy như nhìn thấy bản thân mình trong một cảnh đời có thể sẽ đến.
“Nhưng ngươi đã từng hại ta.”
Ta lạnh lùng nói:
“Ngươi từng rêu rao ta dùng yêu thuật hãm hại ngươi, bôi nhọ danh dự của ta. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ không bao giờ có cơ hội trở mình, và tự cho mình là sẽ thay thế vị trí của ta, vì Thái hậu đã hứa với ngươi, nếu ta thất sủng, ngươi sẽ được sủng ái. Vậy nên ngươi không phải là chủ mưu, nhưng đã đẩy mọi chuyện đi xa.”
“Ngươi biết rõ toàn bộ sự việc, nhưng không dám nói ra sự thật, vì đó là Thái hậu.”
Đúng không?
Dường như nàng bỗng nhiên tỉnh táo lại, đứng đờ đẫn như tượng đá, cuối cùng ôm mặt khóc rống. Ta nhìn phản ứng của nàng mà càng khẳng định suy đoán của mình.
Thật lòng mà nói, ta vẫn có chút buồn. Khi quay người rời đi, nàng hét lên đầy bi thương:
“Tại sao lại bất công như vậy, nếu ta vào cung sớm hơn, người được sủng ái nên là ta!”
Ta để ánh dương phía sau cánh cửa, bỏ nàng lại trong bóng tối điên cuồng.
Nàng khao khát trở thành ta đến nỗi quên mất chính mình là ai, có lẽ từ khi nàng được chọn vào cung đã là một sai lầm.
Ta lững thững trở về cung lúc hoàng hôn buông xuống, trong cung đã giảm đi nhiều người, chắc hẳn là Lý Quân Khắc đã giúp ta thuyên chuyển bớt những cung nhân không rõ lai lịch nên bây giờ cả cung điện bỗng trở nên vắng lặng vô cùng. Dù đã thắp bao nhiêu ngọn đèn, vẫn thấy không đủ sáng.
Ta theo bản năng gọi một tiếng “Ôn Cẩn,” rồi mới sực nhớ rằng nàng đã bị ban rượu độc vào buổi trưa.
Khi Lý Quân Khắc bước vào cũng không ai báo trước, ta chỉ ngồi ngây ra bên bàn trang điểm, cầm một lọn tóc lên chải mãi.
Ngài bước lại, áp tay lên vai ta, phía sau đầu ta tựa lên lồng ngực ngài. Đột nhiên, ta bật khóc không thành tiếng, cứ như thể ta chịu oan ức lớn lắm.
“Tim đau quá.”
Mọi thứ như không đổi, nhưng tất cả lại như biến đổi hết rồi.
65
Sau trận phong ba lần này, Lý Quân Khắc điều thêm một số thị vệ đến bảo vệ quanh ta, trong đó ta thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Nhị ca?”
Ta ngập ngừng, kéo cung nữ mới là Diêu Nhi đi xác nhận, để tránh nhìn nhầm còn có thêm người làm chứng, ta nhất định không có cử chỉ vượt quy tắc.
“Quýt… Nương nương vạn phúc.”
Thị vệ ấy ánh mắt sáng sủa, nụ cười luôn sẵn trên môi, chẳng phải là tên nhị ca của ta, người từng trèo tường ra quán rượu, vụng về bẻ gãy con búp bê gỗ mà ta điêu khắc hay sao!
Ta mừng đến suýt nhảy cẫng lên, mọi u uất từ trước như tan biến. Ta chạy đến, kéo huynh ấy ra chỗ vắng người nói chuyện.
Thì ra là Hoàng thượng thấy ta gần đây tâm tình không tốt, thêm vào đó lại xảy ra chuyện nô tài phản chủ nên không bàn với ta mà đã triệu nhị ca vào cung, huynh ấy vừa trúng cử võ cử nhân nên cũng khiến ta nở mày nở mặt. Nhiều năm rồi ta chưa gặp người nhà, cứ thế mà nói không ngừng, như một đứa trẻ kéo tay huynh ấy bắt kể chuyện nhà, kể càng nhiều càng đỡ nhớ.
Huynh ấy cưng chiều ta, kể nhiều lắm, cuối cùng còn xúc động mà vuốt mặt ta, than rằng:
“Đã lớn rồi, đừng sợ nữa, có huynh ở đây bảo vệ muội.”
Mắt ta đỏ hoe.