Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ Chương 9 VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ

Chương 9 VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ

4:52 chiều – 24/07/2024

26

Ta là một chủ mẫu rộng lượng và đường hoàng, dù Chu Ưởng và Tô Yên hận ta thấu xương, ta vẫn hào phóng bỏ tiền ra mua nhà và tổ chức lễ cưới cho bọn họ.

Hầu gia tuy có tức giận, nhưng thấy ta chu đáo, lại vì che giấu cho họ mà hao tâm tổn sức, liền thấy có lỗi với ta.

Trong tiệc thành hôn của Chu Ưởng, Hầu gia khoác lên mình ta chiếc áo choàng do Hoàng thượng ban tặng, ánh mắt đầy tình cảm: “Uyển Nhi rộng lượng, hiền thục, hết lòng vì Hầu phủ, coi con cái ta như con ruột, dạy dỗ chúng rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện.”

“Mẫu thân khen nàng còn hơn cả con gái ruột, con cái cũng nói mẹ ruột cũng chỉ đến thế thôi. Có thê tử như nàng, ta còn mong cầu gì hơn.”

Mọi người khen ta rộng lượng, đối xử tử tế với Tô cô nương dù nàng gây khó dễ cho ta, quả thật rất có phong thái của một vị chủ mẫu.

Chỉ có ta biết, hai kẻ không thể lại gần Hầu gia đó, mới thật sự bắt đầu cắn xé nhau.

Còn Hầu phủ, được ta quản lý như thùng sắt, họ muốn báo thù, cũng không thể nhúng tay vào được.

Chu Ưởng tức giận, vài lần muốn ám sát ta, nhưng Hầu gia luôn ở bên cạnh ta, không chỉ chắn đao chắn kiếm, thậm chí thề sẽ giết chết kẻ hại ta.

Chu Ưởng tức đến đập nát đồ trong phòng, chỉ nhận lại tiếng cười lạnh của Tô Yên: “Ngươi không đấu lại nàng đâu, đừng phí công.”

“Thật không ngờ ngươi là đàn ông, mà đến một tiện nhân trong hậu viện cũng không xử lý được. Chả trách Hầu gia không để ý đến ngươi, ngay cả ta cũng chê ngươi vô dụng, thật kinh tởm.”

Cơn giận của Chu Ưởng trút lên Tô Yên, khiến nàng đột ngột sẩy thai.

Hầu gia đau lòng, ta liền tốt bụng đưa Tần Sương đến chăm sóc Tô Yên.

Hầu gia nắm tay ta: “Nàng luôn như vậy, rộng lượng, lấy đức báo oán.”

Chỉ có Tần Sương là vô cùng ngạc nhiên.

Ta phất tay: “Ngươi đã yêu mến Chu Ưởng, nguyện vì hắn mà làm việc suốt bao năm, ta dĩ nhiên nên thành toàn cho ngươi.”

Nàng nghĩ ta không biết, nàng bị Chu Ưởng sai khiến, kích động tranh đấu ngầm giữa ta và Tô Yên.

(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)

Nàng còn tiết lộ hành tung của ta cho Chu Ưởng, khiến ta nhiều lần nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng ta đã phối hợp hoàn toàn, chỉ chờ thời cơ thích hợp để bắt gọn.

Nàng ôm bọc đồ buồn bã rời đi, đêm đầu tiên đã bị Tô Yên đuổi ra ngoài thư phòng quỳ suốt đêm.

Bầy sói hổ báo, ai thắng ai thua, phải xem ngày mai.

Ta đổ bỏ bột xạ hương dưới gối: “Chỉ chút thủ đoạn này mà muốn ta tuyệt tử tuyệt tôn? Thật quá coi thường ta rồi.”

Ba con hổ đấu nhau, Chu phủ trở nên hỗn loạn.

Nhưng điều đó có liên quan gì đến ta?

27

Hầu gia ngày càng tin tưởng ta, nhiều việc đều nghe theo ý kiến của ta.

Thế tử được ta coi trọng, luôn được Hầu gia mang theo bên mình, tài năng và phẩm chất của cậu bé cuối cùng cũng được mọi người nhìn nhận.

Thế tử trước kia bị mang tiếng xấu, không được Hầu phủ coi trọng, nay mới thực sự là lúc thể hiện khí phách.

Hầu gia và ta tình cảm mặn nồng, nhưng trong lúc ân ái nhất, hắn lại nói lời xin lỗi.

Hắn nói: “Uyển Nhi, cho nàng uống nhiều thuốc tránh thai như vậy, không phải vì ta không thích con của nàng, mà là ta sợ, cũng sẽ mất nàng.”

Ta cười vui vẻ.

Hắn không bao giờ biết, ta từng nói trước mặt đích tỷ rằng ai cưới nàng mới là vạn kiếp bất phục.

Chính vì biết hai phu nhân chết trong phòng sinh khiến hắn sinh lòng sợ hãi. Dù yêu hay không, hắn cũng sẽ không chịu để ta thử sức thêm lần nữa dưới áp lực của mọi người.

Truyện đăng tại page Bơ không Cần đường và web truyennhabo.net !

Và ta, từ khi bước vào Hầu phủ, đã nỗ lực mua chuộc lòng người, tranh đấu không ngừng, chỉ để đứng vững và bảo vệ những người ta muốn bảo vệ, không hề có chút tình cảm nam nữ nào.

Phụ nữ, trước hết phải lo sinh tồn, sau mới tính đến tình yêu.

Khi quyền lực của ta chưa đủ để bảo vệ ta, tình yêu của ta chỉ là lưỡi dao để kẻ khác lợi dụng chống lại ta mà thôi.

“Nếu Hầu gia cảm thấy có lỗi, thì có thể nào giúp ta se duyên cho muội muội không?”

“Ta muốn di nương có thể sống yên bình ở tiểu viện Giang Nam, không biết có được không?”

Nhị công tử nhà Quận chúa An Ninh và muội muội ta từng quen biết từ nhỏ, hai người có tình cảm với nhau.

Nhưng người không quyền không thế, làm sao có tư cách nói đến tình yêu?

Hầu gia cảm kích sự khéo léo và quan tâm của ta, tự mình đến phủ quận chúa.

Muội muội có thể hạnh phúc kết hôn với người trong mộng, ta thật lòng vui mừng cho nàng.

Di nương sống trong vinh hoa, nghĩa là chủ mẫu phải chịu khổ.

Đích tỷ mang bụng bầu, gọi ta vào cung tâm sự, nhưng lại để ta đứng phơi nắng suốt buổi sáng.

Khi Hầu gia đến đón, ta đã ướt đẫm mồ hôi, chân lảo đảo đứng không vững.

Sắc mặt hắn không tốt, bất chấp lễ nghi trong cung, bế ta ra khỏi cửa cung.

Ngày hôm sau, đích tỷ lại gọi người đến, hắn nắm tay ta: “Đi đi, có ta ở đây, không ai dám bắt nạt nàng đâu.”

Ta mỉm cười gật đầu, buộc túi hương ta tự tay thêu vào thắt lưng hắn.

28

Vân Trinh không lừa ta, sau khi ta lại bị phơi nắng nửa canh giờ, hắn dẫn Hoàng đế đến dạo chơi tại đây.

Thấy ta sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầy đầu, hắn thở dài: “Phu nhân của ta thật thà quá. Cái đình lớn như vậy mà không biết ngồi nghỉ, hôm qua đứng đến nắng nóng, hôm nay vẫn lại như thế này.”

“Đường đường là Hầu phủ, lại nuôi ra một người có tấm lòng thật thà như vậy.”

“Nếu ai cũng như nàng, trận chiến này, cũng không cần đánh nữa.”

Hoàng đế cười phụ họa, phẩy tay cho chúng ta lui ra.

Quay người bước vào cung của Lục tần, thấy nàng đang thoải mái ăn nho, không hề có vẻ gì là không khỏe.

Thậm chí còn nói lời thô tục, chửi rủa chủ mẫu nhà quyền quý.

Hoàng đế đi ra không để lộ chút cảm xúc, nhiều ngày không đến thăm Lục tần.

Trong cung vốn dĩ luôn có kẻ cao người thấp, tình hình lại càng thêm căng thẳng.

Lục tần có dấu hiệu thất sủng, các phi tần khác bắt đầu hành động.

Đầu tiên có người phát hiện vật cấm trong cung Lục tần, rồi lại có người tìm thấy thuốc độc trong chén canh Lục tần gửi cho Như phi.

Liên tiếp những đòn tấn công, Lục tần bị kích động, sinh non.

Thế nhưng vì quá sợ hãi, việc sinh nở vô cùng khó khăn.

Qua một đêm vất vả, nàng sinh ra một đứa trẻ quái dị, bị coi là điềm xấu.

Hoàng đế nổi giận, ngay lập tức đày nàng vào lãnh cung, mặc cho nàng gào thét cầu cứu, nhưng không một ai dám đến thăm.

Ta ngồi thất thần dưới ánh đèn, Hầu gia xoa bóp vai ta: “Cũng xem như ác giả ác báo, nghe nói mẹ kế nàng tức đến phát điên.”

Ta chỉ im lặng.

Trên đời này, làm gì có chuyện ác giả ác báo.

Chỉ là hành động của con người mà thôi.

Lần đầu tiên Lục Sính Đình gọi ta vào cung, ta đã đeo một chuỗi hạt giống hệt chuỗi mẫu thân nàng tặng cho nàng.

Trong đó, có thêm vạn khô thảo, loại cỏ làm tổn hại cả mẹ lẫn con.

Nhân lúc nàng không để ý, ta đã lén đổi nó, để đến ngày nàng sinh nở, từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, chết không có chỗ chôn.

Khiến ta mất đi tư cách làm mẹ, nàng có quyền gì để làm mẹ?

Những bông hoa trồng trong phủ trước kia, hôm nay mới nở rộ.

“Phải cảm ơn Hầu gia, nếu không nhờ có chàng…”

“Hầu gia không hay rồi, Tô cô nương… qua đời rồi!”

Hắn sững người, bỏ ta mà đi.

Lời cảm ơn của ta, rốt cuộc không còn cơ hội để nói ra.

Khi hắn trở lại, là cầm kiếm đối mặt.