Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ Chương 8 VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ

Chương 8 VỊ HÔN PHU CỦA TA CÓ 2 THÊ TỬ QUÁ CỐ

4:51 chiều – 24/07/2024

Thậm chí khi ra ngoài mua sắm, ta từng bị một mũi tên bắn xuyên qua vai.

Nhưng những mưu mô đó không thể lấy được mạng ta, ngược lại, Chu Ưởng bị rắn cắn đứt một ngón tay, ăn phải quả độc suýt chết trong đêm, thậm chí bị đá ném trúng đầu chảy máu đầy mặt trên phố.

Chu Ưởng không giết được ta, ngược lại nhận lấy thương tích đầy mình.

Hắn không dám đọ tay nhanh với Tiểu Viên Tử trong những màn ám sát, mới tìm người nhà họ Tô, muốn dùng hôn sự của Tô Yên để phá hoại sự hòa thuận hiếm hoi giữa ta và Hầu gia.

Nhưng ta không hề như họ mong muốn, không ép Tô Yên đến mức không còn chỗ dung thân.

Ngược lại, ta đã khuyên Hầu gia nạp Tô Yên làm thiếp.

23

Rõ ràng là vì hoàn toàn hiểu tâm tư của hắn.

Hắn lại trở mặt: “Nàng và ta thành thân chưa được nửa năm mà nàng đã nóng lòng muốn nạp thiếp cho ta?”

Ta giữ vẻ ngoan ngoãn, đối mặt với sự giận dữ của hắn.

“Nhưng Hầu gia không thể buông bỏ Tô cô nương, thay vì để nàng không danh không phận ở lại Hầu phủ, chi bằng cho nàng một thân phận rõ ràng, ngăn chặn miệng lưỡi xấu xa của nhà họ Tô, cũng là hoàn thành tâm ý của Hầu gia đối với phu nhân quá cố.”

Đôi mắt đen như mực của hắn nhìn thẳng vào ta, như có ngọn lửa vô hình bùng cháy trong đó.

“Phu nhân quả thật suy tính sâu xa.”

Nói xong, hắn mang theo cơn giận muốn rời đi, ta lại làm như khó xử thở dài: “Thật ra, nếu không muốn nạp muội muội của phu nhân quá cố làm thiếp, còn muốn để nàng ở lại kinh thành sống yên ổn, cũng không phải là không có cách, chỉ là không biết Hầu gia có muốn chịu đựng được mất mát này hay không?”

Hắn khựng lại, quay phắt đầu lại: “Nói rõ xem nào.”

“Chính là gả nàng cho hộ vệ của Hầu gia, Chu Ưởng.”

Hắn chững lại, chưa kịp phản ứng, Tần Sương bưng trà vào liền làm vỡ ấm trà.

Nàng hoảng sợ quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt.

Hầu gia không hài lòng: “Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong, cút ra ngoài!”

Hắn thở dài: “Chu Ưởng là cô nhi được phụ thân nhặt về từ chiến trường, từ nhỏ đã theo ta, dù là hộ vệ nhưng tình lại như huynh đệ.”

Truyện đăng tại page Bơ không Cần đường và web truyennhabo.net !

“Nay hắn đã đôi mươi, nhưng chưa vừa mắt nữ tử nào, không chê thấp hèn, thì lại chê yếu đuối, không biết lòng hắn thực sự muốn gì?”

Ta thầm nghĩ, tất nhiên là người uy phong lẫm liệt như người rồi.

Nếu không, tại sao hắn không ở viện đẹp, lại chui vào thư phòng nơi người đặt chiếc giường nhỏ mà ngủ đêm này qua đêm khác.

Chẳng lẽ lại thích ngửi mùi mồ hôi của người?

Nhưng ta không dám nói.

Suy nghĩ một lát, hắn quyết định: “Nếu thật lòng với Yên nhi, cũng là chuyện tốt. Hai người đều là người dưới mắt ta, phẩm hạnh không tệ.”

“Không thể cứ để hắn như vậy nữa, ngày mai ta sẽ hỏi hắn, Yên nhi cũng là người nhà, hắn có thể yên tâm.”

Chu Ưởng mắt đỏ lên, Tô Yên cũng lo lắng đỏ mắt, cả hai đồng thanh nói chỉ có tình huynh muội.

Tô Yên còn cầm trâm chĩa vào cổ họng: “Yên nhi đối với Hầu gia thế nào, Hầu gia đến nay vẫn không rõ sao?”

“Hầu gia chẳng lẽ thật muốn ép chết Yên nhi.”

Hầu gia bất đắc dĩ đến viện của ta, cũng đã động lòng nạp thiếp.

Thấy chưa, lòng dạ nam nhân dễ thay đổi như vậy đấy, may mà ta chưa bao giờ mong cầu trái tim hắn.

24

Lúc đó, thế tử đang mang bài học mới đến trước mặt ta.

Cậu múa một bài trường thương, tuy thời gian chưa lâu nhưng đã ra hình ra dạng.

Ta ôm Vân Tễ Nguyệt nhất quyết muốn tìm ta, cầm bài văn được thầy khen ngợi của Vân Lâm Phong, tự tay chấm và ghi chú.

Ngẩng đầu lên đã thấy Hầu gia đứng ở sau lưng, ánh mắt sâu thẳm.

Hắn xoa đầu Nguyệt nhi, cô bé co rúm lại chui vào lòng ta.

Tay Hầu gia khựng lại, nhìn vào chữ của ta.

“Ta chưa từng biết, Uyển Nhi lại viết chữ đẹp như thế.”

Ta mỉm cười không đáp, gọi Vân Lâm Phong: “Nói với phụ thân của con, thầy đã khen ngợi con thế nào.”

Hai cha con nhìn nhau, đều thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.

“Trước mặt phụ thân, không cần khiêm tốn, có sao nói vậy.”

Được ta khích lệ, Vân Lâm Phong mới đoan đoan chính chính thuật lại lời khen ngợi của thầy.

Truyện đăng tại page Bơ không Cần đường và web truyennhabo.net !

Câụ thiếu niên sáng rực như trăng, lấp lánh rực rỡ, cuối cùng cũng trở thành hình ảnh của người xưa.

Khóe mắt ta hơi cay cay, mũi chạm vào gáy Nguyệt Nhi, lòng cũng chua xót.

Hầu gia liên tục gật đầu, vẻ mặt đầy vui mừng.

Cuối cùng, hắn bóp nhẹ cánh tay gầy gò của thế tử: “Chưa đủ rắn chắc, từ ngày mai, cha sẽ dậy sớm mỗi ngày để luyện tập cơ bản với con nửa canh giờ.”

Thế tử nhíu mày, vẻ mặt không thể tin nhìn về phía ta, sau khi ta mỉm cười gật đầu, mới ôm quyền khom lưng: “Hài nhi vô cùng cảm kích.”

Hầu gia vui vẻ: “Chữ viết của mẫu thân con vô cùng tốt, con nên khiêm tốn thỉnh giáo nàng ấy.”

Ánh mắt hắn rơi trên khuôn mặt dịu dàng của ta, chỉ nhìn thấy sự mệt mỏi còn sót lại sau khi vất vả chăm sóc con cái và hiếu thảo với mẫu thân của hắn.

Hầu phủ đã nhiều năm chưa từng có những ngày yên bình và hòa thuận như thế, hắn không dám mở miệng phá vỡ.

Vì thế hắn xoa xoa đầu Nguyệt nhi, nói với Lâm Phong: “Đúng lúc ta có hai quyển chữ mẫu của danh gia trong thư phòng, con đi theo ta, ta sẽ tìm cho con.”

Vân Lâm Phong mỉm cười đi theo, khi ra khỏi viện, bất chợt quay lại nhìn ta.

Lòng ta chợt thắt lại, cảm giác như có thứ gì đó thoáng qua đầu nhưng không thể nắm bắt.

25

Lâm Phong về viện, ta bảo Tần Sương mang một bát canh đến thư phòng.

Vân Trinh uống một bát canh, còn một bát thưởng cho Chu Ưởng.

Tần Sương nhìn trộm sắc mặt ta, ta chỉ gật đầu, hỏi nàng: “Bao nhiêu năm rồi, ngươi không mệt sao?”

Nàng không hiểu ý, ta đành vẫy tay cho nàng lui.

Nhưng nửa canh giờ sau, thư phòng lại xảy ra chuyện xấu hổ.

Chu Ưởng và Tô Yên, thân thể trần truồng quấn lấy nhau trên chiếc giường nhỏ của Hầu gia, bị Hầu gia bắt quả tang.

Trước sân, Hầu gia nổi trận lôi đình.

Trong hậu viện, Tần Sương trừng mắt nhìn ta đầy oán hận: “Là ngươi, đúng không? Là ngươi sắp đặt tất cả!”

Ta hoảng sợ lắc đầu: “Sao có thể là ta?”

“Rõ ràng là ngươi đã đặt hương kích tình trong thư phòng của Hầu gia, rồi tìm cớ đuổi Chu Ưởng đi, để Tô Yên chui vào. Sao lại thành kế hoạch của ta?”

Nàng ngã ngồi xuống đất, ôm ngực khóc nức nở: “Nhưng rõ ràng, người bên trong là Hầu gia.”

“Hắn đã đi rồi, sao lại quay lại?”

Như thể đã thông suốt, nàng trừng mắt nhìn ta: “Là ngươi dụ Hầu gia rời đi, rồi lại đưa Chu đại ca vào, đúng không?”

Nàng không hẳn là ngu ngốc.

Tất nhiên là ta.

Ta đã bảo Lâm Phong cầm mẫu tự đến gọi Hầu gia ra sân chỉnh sửa vài chữ.

Còn Chu Ưởng, chưa ra khỏi phủ đã bị tiểu đồng mượn danh Hầu gia gọi về thư phòng tối đen như mực.

Hắn nằm trên giường Hầu gia, chỉ nghỉ ngơi một lát, nhưng lại đã hít đủ hương kích tình.

Được Tần Sương cho biết tin, Tô Yên trong bộ áo mỏng đã trèo lên giường, trong cơn bốc lửa, hắn làm sao có thể kiềm chế?

Hầu gia trở về thư phòng đúng lúc đó, không sai một chút nào.

Hầu gia không có giới hạn, từng bước nhường nhịn vì tình cảm, chưa bao giờ thực sự đặt sự tôn nghiêm và yêu cầu của ta vào lòng.

Nếu ta để hắn hoàn thành âm mưu của họ, cuối cùng người bị dồn đến không còn chỗ đứng chỉ có thể là ta.

Nếu họ muốn liên thủ để cô lập ta, sao ta không để họ danh chính ngôn thuận bị ràng buộc với nhau, không thể chia lìa?

Điều duy nhất ngoài dự đoán là thế tử lại theo Hầu gia về thư phòng, hơn nữa còn lấy lý do “Tô cô nương bị sỉ nhục” mà bắn một mũi xuyên cánh tay phải của Chu Ưởng.

Cậu bé đứng trước mặt ta, tiếc nuối: “Dù sao thì thời gian học thương cũng chưa lâu, không thể một phát xuyên tim để báo thù cho phu nhân.”

Ăn quá nhiều cam quýt, vị chua ngấm vào lồng ngực, cuối cùng cũng đọng lại chút ngọt ngào.