29
“Họ nói tất cả đều do ngươi bày mưu, có đúng không?”
Hắn mắt đỏ hoe, trong đó cũng chứa đựng hình ảnh ta lạnh lùng và cô độc.
Như thể những tình cảm nảy sinh và những lần gần gũi trong hơn một năm qua, chưa từng tồn tại.
Ta đã sớm có dự liệu, vừa định mở lời thì mẹ chồng đã dẫn hai đứa cháu chạy vào.
Nguyệt nhi lao vào lòng ta, khóc thảm thiết: “Không cho phép bắt nạt mẹ con, không cho phép bắt nạt mẹ con.”
Lâm Phong cầm trường thương đứng chắn trước mặt ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đao kiếm của cha mình: “Chuyện gì mà khiến cha mất trí, lại muốn làm nhục mẹ như vậy?”
Mẹ chồng cũng không nói không rằng tát một cái vào mặt Hầu gia: “Sự bình yên của Hầu phủ hiện nay, sức khỏe và sự phấn đấu của hai đứa con, con quên là công lao của ai rồi sao?”
“Đến nước này rồi mà con vẫn còn mềm lòng, nghe vài lời xúi giục của người khác, lại dùng đao kiếm với chủ mẫu. Có phải đã đem trí tuệ và tôn nghiêm của Hầu phủ ta cho chó ăn rồi phải không?
“Cha con dưới suối vàng mà biết được, biết con hồ đồ trái luân thường đạo lý như vậy, chỉ sợ sẽ uất hận đến mức hộc máu.”
Ba năm tận tâm tận lực của ta ở Hầu phủ, đã sưởi ấm trái tim của mẹ chồng ngay thẳng, sưởi ấm hai đứa con ngoan ngoãn, duy chỉ không sưởi ấm được nam tử thay đổi thất thường này.
Hắn ta bị từng câu từng chữ của mẹ chồng làm cho mặt mày tái mét, nhưng không chịu lùi bước, vẫn lạnh lùng đối đầu với ta: “Ta chỉ muốn nghe nàng nói.”
Ta giấu hai đứa con sau lưng, bất chấp can ngăn, đưa ngực mình ra trước đao kiếm của hắn:
“Chỉ vì mấy lời gièm pha của người ngoài, ngươi đã cầm đao kiếm đến chất vấn ta thế này, ngươi có từng coi ta là thê tử kết tóc se duyên của mình không?”
Hắn không đáp, ta liền hiểu ra.
Chút tình cảm còn sót lại cũng tan biến trong phút chốc.
“Nhưng nếu ta nói với ngươi, thê tử đầu tiên của ngươi bị Chu Ưởng và Tô Cẩm hãm hại mới trong lúc sắp sinh vì cứu ngươi thoát khỏi nguy hiểm, đỡ đao mà chết, ngươi có tin không?”
“Nếu ta nói cho ngươi biết, thê tử thứ hai của ngươi là do Tô Yên ngày ngày cho uống thuốc, mới tổn hại khí huyết, sinh non mà băng huyết chết, ngươi có tin ta không?”
“Nếu ta nói thêm cho ngươi biết, hai đứa con của ngươi, dưới sự sắp đặt của Tô Yên, một đứa phải che giấu tài năng, mang tiếng ăn chơi để tránh tai họa, một đứa ngày ngày dùng sức khỏe của mình làm quân cờ cho di mẫu tranh sủng, ngươi có tin không?”
“Nếu ta nói, Chu Ưởng đối với ngươi không chỉ có tình huynh đệ, mà còn có sự chiếm hữu lớn đến mức không thể chịu được việc ngươi có nữ nhân khác bên cạnh, ngươi có tin không?”
Bốp!
“Ngươi câm miệng!”
30
“Ngươi vu khống, ngươi câm miệng!”
Theo mỗi lời ta nói, mặt hắn lại tái đi một phần.
Cuối cùng, hắn không dám nhìn thẳng vào sự thật, mạnh mẽ tát ta một cái để ngắt lời.
Máu trào ra khóe miệng ta, nhưng ta không lùi bước.
Ôm hai đứa con đang run rẩy, chắn trước gậy hổ đầu của mẹ chồng, ta lạnh lùng cười:
“Ngươi không tin?”
“Ngươi không dám tin chứ gì?”
“Ngươi thà tin ta là kẻ gây ra mọi tội ác, cũng không dám tin vào chứng cứ rành rành trước mặt.”
Những chứng cứ ấy, ta đã thu thập suốt một năm, mới đưa đến tay hắn.
Rõ ràng hắn biết tường tận mưu đồ của bọn họ, nhưng hắn thà đốt cháy hết, cũng không chịu đòi lại công bằng.
Hắn không dám làm mất thể diện của Hầu phủ, không muốn danh tiếng của mình bị vấy bẩn, thậm chí không dám thừa nhận, người mà hắn ngày nhớ đêm thương thực chất là một con rắn độc.
Nhưng đúng lúc đó, dưới sự chỉ chứng của Chu Ưởng và Tần Sương, hắn liền xé bỏ vẻ bình tĩnh, quyết giết ta.
Cái gọi là tình cảm phu thê, cái gọi là hòa thuận, tất cả đều là giả dối.
“Kẻ tội đồ lớn nhất của Hầu phủ này chính là ngươi, kẻ phụ lòng thê tử đầu tiên, phản bội thê tử thứ hai, và có lỗi với hai đứa con thơ của mình, chính là ngươi.”
“May mà hôm nay ngươi đối mặt với ta bằng đao kiếm, dứt khoát xóa tan chút tình cảm cuối cùng của ta với ngươi. Ta nghĩ, loại người như ngươi mãi mãi không xứng đáng được yêu thương.”
Hắn kinh ngạc, hắn sụp đổ, hét lên với ta: “Ngươi lấy tư cách gì nói ta như vậy?”
“Một người bị ép uống hồng hoa, xứng đáng nhận được tình yêu của ta sao? Xứng đáng ngồi vào vị trí chủ mẫu của Hầu phủ sao?”
31
Mẹ chồng nhìn ta, kinh ngạc đến không thể nói thành lời.
“Ai nói cho ngươi biết?”
Hắn cười lạnh, ánh mắt đầy quyết tâm: “Cần gì ai nói, thái y chỉ cần khám là biết hết.”
Mẹ chồng định ngăn cản, nhưng ta ngăn lại.
“Tốt lắm!”
Ta nhìn thế tử mặt trắng bệch, mỉm cười đưa tay cho thái y đã chuẩn bị sẵn.
Thái y run rẩy, không tránh được những điều bí mật trong nội viện, chỉ có thể cố gắng khám xét.
“Điều này… điều này…”
Vân Trinh ánh mắt lạnh lùng, không có tình cảm.
Ta không ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy bi thương, bảo thái y cứ nói thẳng.
“Phu nhân do hấp thụ quá nhiều xạ hương mà tổn thương thân thể, từ mạch tượng mà xét, cũng chỉ là việc xảy ra trong vòng một năm nay.”
Vân Trinh thần sắc tan vỡ, mẫu thân cũng run rẩy cầm gậy đập xuống đất vang dội: “Rốt cuộc là chuyện gì đây?”
Ta nhếch môi, đầy châm biếm: “Tất nhiên là dì nhỏ mà Hầu gia yêu thương nhất và huynh đệ mà Hầu gia tin tưởng nhất, đã liên thủ mua chuộc nha hoàn của ta, giấu rất nhiều xạ hương dưới gối ta.”
Ta nhìn vào ánh mắt không thể tin của hắn, tiếp tục nói: “Nhưng ta sợ Hầu gia khó xử, cũng nghĩ rằng có hai đứa con là đủ rồi, nên chưa bao giờ nói ra.”
“Không ngờ, chiếc khiên bảo vệ Hầu gia của ta lại trở thành lưỡi dao đâm vào ngực ta.”
Vân Trinh môi mấp máy, khó lòng chấp nhận sự thật.
“Hầu gia có thể hỏi những người từng hầu hạ Tần Sương, chắc chắn sẽ tìm thấy nguồn gốc của lượng xạ hương không nhỏ này trong ngục tối.”
Không để ý đến sự hối hận và suy sụp của Vân Trinh, ta dắt hai đứa con không ngoảnh lại mà rời khỏi viện.
Lấy độc trị độc, ta đã uống thuốc suốt năm năm để kiềm chế triệu chứng của hồng hoa, chờ đợi ngày hôm nay.
May thay, Tô Yên đắc tội với thái y Thẩm cao quý nhất, còn thái y Ngô hiện nay lại không đủ tài năng để phát hiện sự thật ta không thể sinh con.
32
“Mẫu thân, những gì người nói có phải thật không? Mẫu thân của chúng con thật sự bị họ hại chết sao?”
Ta vuốt đầu chúng, nghiêm nghị gật đầu: “Nhưng ta cũng đã báo thù cho các con rồi.”
“Mối thù của người lớn không liên quan gì đến trẻ con, Nguyệt nhi và Lâm Phong chỉ cần làm chính mình là được.”
“Mẫu thân không thể trông cậy vào cha các con nữa, người duy nhất ta có thể trông cậy vào chỉ có các con mà thôi.”
Thế tử gật đầu: “Mẫu thân yên tâm, người đã không còn kỳ vọng, con sẽ càng cố gắng nỗ lực, đứng thẳng lưng để che chở cho người.”
“Những gì họ Tô kia đã làm không liên quan gì đến Nguyệt nhi, con sẽ không oán hận con bé.”
Nguyệt nhi dù nhỏ nhưng cũng hiểu chuyện, ngày ngày ở bên ta: “Là di mẫu làm sai, Nguyệt nhi sẽ không giẫm vào vết xe đổ, sẽ không làm chuyện ác.”
“Không có cha cũng không sao, những việc mẹ thích làm, Nguyệt nhi sẽ làm cùng mẹ.”
Cầm quyền trong tay, ăn sung mặc sướng, là chủ mẫu của gia đình danh giá, lại có con cái quây quần, cuộc đời còn lại của ta không hề cô đơn.
Ấu muội thấy ta chưa đầy hai mươi đã sống như quả phụ, không khỏi rưng rưng nước mắt: “Là muội và di nương đã liên lụy đến tỷ.”
“Nếu không phải vì cứu muội và di nương, thì tỷ tỷ đâu đến nỗi phải với cành cao gả vào nhà này.”
“Rõ ràng tỷ tỷ cũng có…”
“Đủ rồi!”
Ta nghiêm giọng ngắt lời.
“Di nương vì ta mà bị thương, muội vì ta mà nhận tội bị đuổi đến thôn trang chịu không biết bao nhiêu khổ cực, ta chỉ… làm tròn bổn phận của mình.”
“Hơn nữa, chàng là kẻ lừa đảo, không xứng đáng với tấm chân tình của ta.”
(truyện đăng tại page Bơ không cần đường, đứa nào reup là chó)
Ta đã nói dối.
Chàng không phải là kẻ lừa đảo.
Chàng là một quân tử quang minh lỗi lạc, chàng nói muốn thi đỗ công danh rồi đường đường chính chính đưa ta ra khỏi hậu viện.
Ta ở trong hậu viện như đi trên băng mỏng, nhưng vẫn tràn đầy hy vọng chờ đợi hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng lại đợi được tin chàng vì bảo vệ đứa con trong bụng của đích tỷ mà chết dưới lưỡi đao oan nghiệt.
Ánh sáng trong số mệnh của ta hoàn toàn tắt lịm, nhưng ta thậm chí còn không có tư cách để khóc.