Ta nhìn vào thái giám đứng bên cạnh: “Ngươi cười cái gì?”
Thái giám che miệng: “Nô tài nghĩ đến chuyện vui.”
Ta nhíu mày hỏi: “Chuyện vui gì?”
Thái giám đáp: “Nhiệm vụ của nô tài đã hoàn thành trọn vẹn.”
Lại có tiếng cười khẽ khác vang lên, ta nhìn sang thái giám bên kia: “Ngươi lại cười cái gì?”
Hắn vội tránh ánh mắt của ta: “Nô tài… nhiệm vụ của nô tài cũng đã hoàn thành.”
Ta nghi ngờ nhìn Lưu Tấn: “Huynh giao cho họ nhiệm vụ gì?”
Khóe miệng Lưu Tấn dường như cũng nở nụ cười: “Trẫm bảo họ đi mở rộng phủ công chúa.”
“Phủ công chúa của muội đã xây xong? Nhanh vậy sao?”
( truyện đăng tại page Bơ không đường , đứa nào reup là chó)
“Được rồi, trở lại vấn đề chính,” Lưu Tấn nghiêm túc, “Có một số việc không thể chỉ nói miệng, không bằng thế này, muội dẫn Hà Bất Quần rời khỏi kinh thành đi xem phủ công chúa mới xây, trẫm nhân cơ hội này sẽ cho người điều tra lực lượng của Hà Bất Quần trong kinh thành.”
Lưu Tấn hạ chỉ, lệnh cho Hà Bất Quần cùng ta xuất hành.
Nhưng nhìn thấy mặt Hà Bất Quần ta liền thấy bực, nên tìm cớ:
“Phủ công chúa cách kinh thành không xa lắm, người của tướng quân và đoàn tùy tùng của ta gộp lại, đông nghìn nghịt như vậy, thực sự không hợp lý. Hay là ngài và ta chia làm hai đường?”
Hà Bất Quần gật đầu: “Vậy để người của phủ tướng quân đi trước mở đường, công chúa theo sau.”
Lý do vụng về và yêu cầu như vậy mà ngài ấy cũng đồng ý?
Ta có chút ngạc nhiên, nhưng khi thấy người hầu của phủ tướng quân quả thực không còn đi theo xe ngựa của ta, ta lập tức vui mừng.
Khi ra khỏi kinh thành, ta liền nhanh chóng chỉ huy thái giám đi theo:
“Nhanh lên, bản công chúa muốn đổi hướng, đi về phía nam để du ngoạn.”
“Hoàng thượng đã nói, muốn ngài đến phủ công chúa, phủ công chúa nằm ở phía tây kinh thành.”
Khó khăn lắm mới ra khỏi kinh thành, chẳng lẽ bản công chúa lại để một thái giám chi phối?!
Khi đến trạm dịch, ta lại muốn đổi đồ với Bạch Đào để lén lút trốn đi.
Bạch Đào nước mắt lưng tròng nhìn tôi: “Công chúa, ngài đừng bướng bỉnh nữa được không? Gần đây vùng xung quanh kinh thành không yên ổn, nếu ngài xảy ra chuyện thì sao?”
Ta cũng nước mắt lưng tròng nhìn muội ấy: “Bạch Đào, bản công chúa cả đời chưa bao giờ rời khỏi kinh thành, ta chỉ muốn đi dạo một chút, sẽ quay về ngay thôi.”
Bạch Đào dễ mềm lòng nhất, rất nhanh đã đồng ý với ta.
Đoàn tùy tùng của công chúa phải nghỉ ngơi nửa ngày tại trạm dịch, ta cải trang thành Bạch Đào, đeo mạng che mặt, lén lút vượt qua sự tra hỏi của thái giám đi theo.
Khi ta chuẩn bị lén dắt ngựa để rời khỏi trạm dịch, đột nhiên có người hỏi: “Tại sao nha hoàn của công chúa ra ngoài mua đồ lại cần dắt ngựa?”
Ta quay đầu lại, vẫn là Hà Bất Quần.
“Ngài sao lại ở đây?” Ta trừng mắt nhìn ngài ấy, “Ngài không phải đã đi trước rồi sao? Ngài lừa ta?”
Hà Bất Quần tựa vào tường:
“Người của phủ tướng quân đi trước, nhưng đâu có nói thần sẽ đi theo.”
Ta nhất thời cứng họng, đành dừng lại, quay đầu bỏ chạy.
Điều khiến ta ngạc nhiên là Hà Bất Quần không hô người bắt, cứ để ta chạy thẳng vào phố.
Ta chạy một đoạn đường, Hà Bất Quần vẫn theo sau ta, ta dựa vào tường thở hổn hển hỏi:
“Ngài cứ theo ta mãi làm gì?”
“Hoàng thượng bảo ta bảo vệ công chúa.” Hà Bất Quần dừng lại bên cạnh ta, chậm rãi nói, “Công chúa đi đâu, thần sẽ đi đó.”
“Ta đi đâu ngài cũng đi à?” Ta vừa tức vừa cười, “Vậy được, tốt nhất ngài theo sát, đừng để lạc.”
Ở đây tuy không bằng kinh thành nhưng cũng rất phồn hoa.
Hà Bất Quần hiếm khi lộ vẻ ngạc nhiên: “Công chúa lén trốn ra ngoài, chỉ để đến đây thôi sao?”
Ta ngẩng đầu nhìn ngài ấy: “Sao? Không nỡ mời ta một bữa sao?”
Hà Bất Quần dang tay về phía tửu lâu:
“Công chúa, mời vào.”
Lúc này đã gần hoàng hôn, tửu lâu đông đúc, tiểu nhị nhiệt tình ra đón khách.
Ta dặn tiểu nhị: “Cho ta một phòng tốt nhất ở đây.”
Thức ăn được bày trên bàn, tửu lâu thấy ta tiêu tiền rộng rãi, tốt bụng tặng một bình rượu đặc sản Ngọc Lạc Xuân.
Ta ra hiệu cho Hà Bất Quần rót rượu cho ta:
“Ngài không phải là cận vệ của ta sao? Đứng đó làm gì?”
Hà Bất Quần nghiêm mặt: “Công chúa không thể uống rượu.”
Ta cầm đũa: “Vậy thì tốt, ta muốn ăn tôm, ngài bóc cho ta.”
Hà Bất Quần gật đầu, cởi đao bên hông rồi ngồi xuống trước bàn.
Ta nhìn ngài ấy dùng khăn lau tay, từ tốn lấy tôm bóc vỏ, nhưng lại không khỏi tưởng tượng cảnh ngài ấy dùng đôi tay ấy để mở thư của Chu Nguyệt Thanh.
Ta không có hứng ăn, tôm mà ngài ấy bóc cho ta ta cũng không động đến.
Ăn vài món khác, ta lại cầm bình rượu lên.
Chưa kịp nhấc lên, tay ta đã bị Hà Bất Quần đè lại, ngài ấy trầm giọng nói: “Công chúa không thể uống rượu.”
Ta dùng hết sức cũng không nâng nổi bình rượu, nhíu mày nói: “Ngài đừng chạm vào ta, tay ngài toàn mùi tanh.”
“Xin lỗi.” Hà Bất Quần rút tay lại, quay người lấy một chiếc khăn sạch từ góc tường.
Ta nhân cơ hội rót một ly rượu, nói: “Rượu ngon thế này không uống thật phí, hay là ngài cũng uống?”
Ngài ấy im lặng nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm.
Bị ngài ấy nhìn chăm chú làm ta hơi sợ, ta cười với ngài ấy: “Rượu do chính công chúa rót, ngài không nể mặt sao?”
Nói xong, ta giơ ly rượu lên, định uống.
“Công chúa ra lệnh, thần không dám không tuân.” Hà Bất Quần nhận ly rượu, nhíu mày uống cạn.
Ta chống cằm nhìn cổ họng Hà Bất Quần khi ngài ấy ngửa đầu uống rượu.
“Sao công chúa cứ nhìn thần mãi thế?”
“Ngài nhất định phải đeo mặt nạ này sao?” Ta nhướn mày, “Ngài có biết mặt nạ này làm ngài trông rất đen không?”
Hà Bất Quần thực sự suy nghĩ một lúc:
“Thần vốn đã đen, còn cần mặt nạ để làm đen thêm sao?”
Ta không còn lời nào để nói.
“Ta ăn xong rồi, chúng ta về sớm thôi.”
Ta nhìn Hà Bất Quần vén áo đứng dậy, bước dài một bước, vừa bước đi liền ngã xuống bên bàn.
( truyện đăng tại page Bơ không đường , đứa nào reup là chó)
Trước khi ngất đi, Hà Bất Quần nắm chặt tay áo của ta: “Công chúa… người định đi đâu?”
Ta lục lọi từ ngực cứng của ngài ấy lấy ra ít bạc, rồi hất tay ngài ấy ra:
“Không cần ngài lo!”
“Thuốc đểu sao!”
Ta đã đổ không ít mê dược vào rượu, nhưng Hà Bất Quần uống vào vẫn còn ý thức.
Chai thuốc lăn một vòng trên đất, trong bóng tối có người nhặt lên, giọng nói quen quen: “Cô nương, đừng vứt lung tung như thế.”
Ta bực mình nói: “Ngươi nhặt thì là của ngươi rồi.”
Người đó mở chai thuốc ra ngửi: “Thuốc này chất lượng tốt đấy… người chỉ cần chạm vào một chút là ngủ mê man.”
Ta tức giận: “Ngươi đừng nói nhảm nữa.”
“Sao lại thế được.” Người đó cất chai thuốc, lấy ra một chiếc khăn, “Cô nương nếu thấy thuốc này không hiệu quả, sao không thử thuốc của ta?”
“Ta không dại gì bị lừa đâu.”
Người đó lắc đầu thở dài: “Lúc nào cũng có người nói ta là kẻ lừa đảo.”