Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VÂN LIÊN KỶ MINH Chương 3 VÂN LIÊN KỶ MINH

Chương 3 VÂN LIÊN KỶ MINH

11:33 sáng – 08/07/2024

Lại xuất hiện một bóng đen khác: “Đại ca, ngươi nhìn nhầm rồi, hắn không phải là huynh đệ của chúng ta.”

Tên thủ lĩnh đeo mặt nạ cuối cùng cũng nhận ra: “Mau! Bắt lấy hắn!”

Ta hoảng loạn, lấy lọ thuốc ra và đổ toàn bộ bột thuốc mê lên mặt họ.

Bột thuốc làm mờ mắt họ, ta ôm lấy những lá thư, leo qua cửa sổ và chạy trốn.

Bọn đeo mặt nạ lập tức đuổi theo, không biết từ đâu lại xuất hiện thêm hai tên nữa, cầm dao tấn công ta.

Ánh sáng dao lóe lên, ta lăn một vòng trên mặt đất để tránh, những lá thư rơi vãi khắp nơi.

“Keng!” Một tia sáng lướt qua trước mặt ta, khiến ta sững người, nhìn kỹ thì nhận ra đó là một cây thương dài.

Mũi thương cắm sâu xuống đất ba tấc, thân thương bằng gỗ mun còn rung lên, vừa kịp chặn bọn đeo mặt nạ lại.

Chưa kịp hoàn hồn, Hà Bất Quần đã nhảy từ mái nhà xuống, một chân đá văng tên thủ lĩnh đeo mặt nạ, một tay nhấc cây thương lên, quét ngang.

Trong ánh sáng của đao kiếm và máu, ta vô thức cúi xuống nhặt những lá thư, nhưng dưới ánh trăng ta đã nhìn rõ chữ trên đó:

Thư của Chu Nguyệt Thanh.

Chu Nguyệt Thanh là sủng phi của phụ hoàng ta.

( truyện đăng tại page Bơ không đường , đứa nào reup là chó) 

Phụ hoàng ta là người rất đa nghi, ông lo sợ sức mạnh của mẫu hậu ta và Nhâm gia, vì vậy đã sủng ái Chu Nguyệt Thanh, người không có thế lực để cân bằng hậu cung.

Nhưng mẫu hậu ta lại hoàn toàn tin tưởng phụ hoàng.

Khi mẫu hậu phát hiện tình yêu của đế vương chỉ là hư vô, bà đã leo lên tòa tháp cao và nhảy xuống.

Ngoại tổ phụ ta, người đang ở biên cương, vốn đã không chịu nổi sự nghi ngờ của phụ hoàng, cái chết của mẫu hậu là giọt nước tràn ly, Nhâm gia liền nổi loạn.

Cuộc chiến kéo dài hai năm, Nhâm gia thua cuộc, danh tiếng và cơ nghiệp hàng chục năm bị hủy hoại trong chốc lát.

Mẫu hậu có một con trai nuôi là Lưu Tấn và hai công chúa ruột là ta và Thiên Lâm.

Lưu Tấn mang dòng máu của Giang gia, vì vậy được Giang thục phi, người cũng xuất thân từ gia tộc Giang gia, chăm sóc .

Còn ta và Thiên Lâm, mang trong mình dòng máu của gia tộc phản loạn Nhâm gia, bị mọi người ghét bỏ.

Ta nắm chặt lá thư trong tay, không thể hoàn hồn, thậm chí không biết khi nào thì bọn người đeo mặt nạ đã bị đánh lui.

“Không sao chứ?” Hà Bất Quần tiến đến nắm lấy cánh tay ta, “Chết rồi à?”

“Đừng chạm vào ta.” Ta hất tay ngài ấy ra, ném lá thư lên người ngài ấy, “Ngài còn giữ thư của người đàn bà đó! Hà Bất Quần, ngài thật là lòng dạ sói lang, vô ơn bội nghĩa!”

Hà Bất Quần hiếm khi không đeo mặt nạ, vết sẹo trên mắt phải của ngài ấy trông thật kinh tởm dưới ánh trăng, ngài ấy lạnh lùng nói: “Công chúa nếu không hài lòng, có thể đến chỗ hoàng thượng tố cáo ta.”

“Tố cáo ngài? Được thôi, tướng quân hãy đưa giấy hoà ly ra trước.” Ta mặt mày châm chọc, “Thông đồng với kẻ phản loạn, đây là tội tru di cửu tộc, bản công chúa không muốn bị ngài liên lụy!”

Vừa hay có một lá thư khác, ta nhặt lên rồi xé nát thành từng mảnh.

Hà Bất Quần lại định kéo ta: “Đừng động vào thư của thần.”

Ta vừa nhặt thư vừa rơi nước mắt: “Ta cứ xé hết đấy! Để lại làm gì, đợi hoàng thượng đến tịch thu gia sản à?!”

Chưa kịp nhặt hết, ta đã bị Hà Bất Quần bế lên ngang lưng.

“Thất lễ rồi, công chúa.” Ngài ấy để mặc ta vùng vẫy một lúc, rồi thấy vệ binh đang đến gần, ngài ấy khẽ nói: “Công chúa nếu còn gây náo loạn, cả phủ sẽ biết ngài đột nhập thư phòng làm kẻ trộm đấy.”

Ta liên tiếp làm loạn nhiều lần, cuối cùng cũng kiệt sức, không muốn mất mặt trước các vệ binh và nha hoàn, đành phải ngừng khóc.

Chợt nhớ lại, rất lâu trước đây, Hà Bất Quần cũng từng bế ta như vậy.

Lúc đó, trong cung không ai dám nhắc đến Nhậm Hoàng hậu, ta chịu uất ức cũng không dám bày tỏ nỗi nhớ mẫu hậu.

Thậm chí, Phượng Nghi Cung cũng trở thành cấm địa, ta lén lút từ Trùng Hoa Cung, nơi các công chúa và hoàng tử ở, trốn sang Phượng Nghi Cung, mong được nhìn lại nơi mình lớn lên từ nhỏ, nhưng không thể bước vào cửa cung.

Ta đứng chờ từ sáng đến tối, vẫn không tìm được cơ hội, chỉ có thể vừa lau nước mắt, vừa men theo con đường nhỏ trở về Trùng Hoa Cung.

Đó cũng là lần đầu tiên ta gặp Hà Bất Quần.

Lúc đó, ngài ấy vẫn còn là một thiếu niên.

Ta lạc đường gần lãnh cung, ngài ấy mang đèn đến, lặng lẽ đưa ta trở về Trùng Hoa Cung.

Trên đường đi, ngài ấy luôn giữ khoảng cách vừa phải với ta, ta không nhớ gì, chỉ nhớ chiếc mặt nạ nửa mặt và dáng người cao lớn của ngài ấy.

Sau này, ta mới biết ngài ấy tên Hà Bất Quần, biết ngài ấy là thống lĩnh thị vệ, đó là khi ở trường săn.

Khi đó, chúng ta vài hoàng tử và công chúa đang học cưỡi ngựa, nhưng lại gặp phải một vụ ám sát.

Ta và Thiên Lâm trốn vào rừng, con ngựa ta cưỡi bị hoảng sợ, không kiểm soát được.

Ta định ôm Thiên Lâm nhảy khỏi ngựa, nhưng chỉ kịp ném Thiên Lâm vào đống lá rụng, còn mình thì bị dây cương quấn vào.

Con ngựa hoảng loạn kéo ta chạy, trong lúc hoảng sợ, Hà Bất Quần cùng các thị vệ kịp đến, ngài ấy lao ra trước mặt con ngựa điên, dùng vỏ kiếm chặn lại.

Con ngựa ngã xuống đất, ta được Bạch Đào đỡ lên kiệu, ôm lấy Thiên Lâm khóc nức nở, chưa từng thảm hại như vậy bao giờ.

Khóc xong, ta mới nhớ ra kéo rèm kiệu lên nhìn người đã cứu mình.

Từ xa, ta thấy Hà Bất Quần được các thị vệ đỡ đi, mặt đầy máu nhưng vẻ mặt bình thản.

Ngài ấy bị ngựa đá một cú, nằm dưỡng bệnh nửa tháng.

Có lẽ nhờ lập công, Hà Bất Quần trở thành cận vệ .

Khi ta đến thư phòng tìm phụ hoàng, thỉnh thoảng thấy ngài ấy đứng gác.

Dù đứng trong bóng tối, ta vẫn dễ dàng nhận ra ngài ấy.

Vì vậy sau này một lần, ở gần lãnh cung, ta thấy Chu Nguyệt Thanh đang nói chuyện với một thị vệ, ta cũng lập tức nhận ra đó là Hà Bất Quần.

Ta trốn trong bụi cây, nhìn Chu Nguyệt Thanh đang liên tục nói chuyện với ngài ấy, còn ngài ấy thì kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng gãi đầu.

Không khí thân mật bao quanh họ, rõ ràng cho thấy mối quan hệ của họ thân thiết đến mức nào.

Năm đó, Chu Nguyệt Thanh gần như là kẻ thù chung của hậu cung và triều đình.

Phụ hoàng ta cũng nhận ra rằng Chu Nguyệt Thanh đã trở thành mối đe dọa, nhưng không tìm được cơ hội để trừ khử bà ta.

Chỉ cần ta kể lại mọi chuyện ta thấy cho phụ hoàng, chắc chắn phụ hoàng sẽ tìm ra manh mối.

Hậu phi và thị vệ tư thông, đó là đại tội, thủ đoạn của Chu Nguyệt Thanh có cao minh đến đâu, cũng không thể thoát thân.

Nhưng ta đã không đi tố cáo họ.

Chu Nguyệt Thanh chết đáng đời.

Nhưng để Hà Bất Quần phải chịu kết cục không có chỗ chôn thân…

Ta không nỡ.

Nhưng tháng sau, phụ hoàng của ta đã chết trong cung của Chu Nguyệt Thanh.

Đêm đó, lửa bùng lên dữ dội, yêu phi Chu Nguyệt Thanh sau khi phát động cuộc chính biến giết vua, biết rằng không còn đường sống, đã tự sát trước mặt mọi người.

Sau cuộc chính biến này, trong cung chỉ còn lại trưởng tử Lưu Tấn và tứ hoàng tử Lưu Dịch.

Một cách hợp lý, hoàng huynh của ta kế vị.

Nói thật, nếu Chu Nguyệt Thanh không giết phụ hoàng, Lưu Tấn không chắc có thể ngồi lên ngai vàng.

Ta không hiểu tại sao Chu Nguyệt Thanh đã chết rồi, mà Hà Bất Quần vẫn còn nhớ nhung bà ta.

Ta nằm trên giường suy nghĩ cả đêm không ra, lại cảm thấy chuyện lớn như vậy không thể giấu Lưu Tấn.

Sáng hôm sau, ta vào cung.

“Ta có chuyện muốn nói, huynh tuyệt đối đừng sợ.”

“Trẫm là hoàng huynh của muội, sẽ không sợ,” Lưu Tấn đầu vẫn vùi trong tấu chương, “Muội mau nói đi.”

“Tối qua, trong phủ tướng quân gặp phải thích khách.”

Lưu Tấn ngẩng đầu lên, sắc mặt nghiêm túc:

“Thích khách là ai?”

“Muội làm sao biết được thích khách là ai phái tới. Bọn người bịt mặt đó trước tiên đốt phủ tướng quân, sau đó nhân lúc Hà Bất Quần không đề phòng, lẻn vào thư phòng.”

“Trẫm nghe nói rồi,” Lưu Tấn lại cúi đầu phê duyệt tấu chương, “còn nghe nói ngươi cũng nhân cơ hội lẻn vào thư phòng.”

“Đó không phải trọng điểm,” ta tức giận, “trọng điểm là ta phát hiện Hà Bất Quần giấu sổ sách trong thư phòng, hơn nữa hắn còn giữ thư của Chu Nguyệt Thanh!”

Lưu Tấn bình thản nói: “Hiểu rồi, vậy thì sao?”

Ta đập mạnh xuống bàn:

“Chu Nguyệt Thanh, yêu phi giết vua! Hà Bất Quần lại giữ thư của bà ta! Trong mắt hắn hoàn toàn không có bệ hạ, cũng không có ta là công chúa!”

Đột nhiên, ta nghe thấy tiếng cười khẽ từ góc phòng.