Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VÂN LIÊN KỶ MINH Chương 5 VÂN LIÊN KỶ MINH

Chương 5 VÂN LIÊN KỶ MINH

11:34 sáng – 08/07/2024

Ta đang định quay người rời đi, bỗng nhiên từ phía sau bị ai đó dùng khăn bịt miệng và mũi.

“Ta vốn là sát thủ.”

Tôi cuối cùng đã nhớ ra tại sao giọng nói của hắn quen thuộc, vì không lâu trước đây trong thư phòng của tướng quân phủ, tên thủ lĩnh đeo mặt nạ chính là hắn.

“Công chúa tỉnh rồi?”

Có nha hoàn vén màn giường, ánh sáng chiếu vào, ta không khỏi lấy tay che mắt: “Ngươi là ai? Đây là đâu?”

Trước mắt là một người mặc y phục thư sinh, đặt cuốn sách xuống:

“Trước tiên, công chúa uống chút nước đi.”

“Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại bắt ta?”

“Nếu công chúa không ngại,” hắn cười ngượng ngùng, khuôn mặt trắng trẻo, “Có thể gọi ta một tiếng ca ca.”

Ta lập tức hắt chén trà vào mặt hắn:

“Ngươi dám giở trò với bản công chúa.”

Lúc này, ngoài sảnh vang lên tiếng bước chân, có người cao giọng nói:

“Nghiêm Ngiêm cuối cùng đã tỉnh rồi sao?”

Ta quay đầu nhìn, thấy một người đàn ông trung niên bước vào, trên mặt có vài vết sẹo nhưng không che được vẻ anh tuấn.

Ta nhìn đôi mắt phượng giống hệt mẫu hậu của ông ấy, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ:

“Cữu cữu?!”

Cữu cữu ta, Nhậm Thời Phi, xúc động nói:

” Nghiêm Nghiêm vẫn còn nhớ cữu cữu là tốt rồi.”

“Tất nhiên là con nhớ người.” Ta rưng rưng nói, “Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

“Chuyện dài lắm.” Nhậm Thời Phi vỗ nhẹ lưng ta, rồi chỉ vào người đàn ông bên cạnh, “Không chỉ cữu không chết, mà biểu ca con, Nhậm Vọng, cũng không chết.”

Ta kinh ngạc quay đầu, nhìn người đàn ông bị ta hắt trà lên mặt:

“Vậy ngươi thật sự là biểu ca của ta?”

Nhậm Vọng có chút lúng túng nói: ” Trì Nghiêm muội muội, là ta.”

Nhậm Thời Phi lại hỏi ta: “Đúng rồi, cữu cữu vừa nghe thấy con ngoài cửa gọi ai là kẻ lưu manh, ai đã bắt nạt con?”

“……”

Khi Nhậm gia tạo phản thất bại, ta còn nhỏ, chỉ biết rằng ngoại tổ mẫu đã chết.

Mấy năm sau, trong cung tổ chức yến tiệc Đoan Ngọ, cữu cữu ta, Nhậm Thời Phi, ám sát không thành, lại bị giết.

Khi nghe tin, ta cảm thấy tiếc cho cữu cữu , nghĩ đến sự sụp đổ hoàn toàn của Nhậm gia mà khóc suốt mấy đêm.

Không ngờ cữu cữu không những không chết mà còn phát triển thế lực ngầm.

Ta vui mừng hỏi Nhậm Thời Phi: “Cữu cữu , tại sao người lại phái người bắt con đến đây?”

Nhậm Thời Phi ngồi xuống hành lang, thân thể không còn như xưa, ho khan một lúc mới trả lời tôi:

“Nghe nói con gả cho Hà Bất Quần, ta không yên tâm về con, nên mới tốn công đưa con đến đây, không làm con sợ chứ?”

Ta gật đầu rồi lại lắc đầu, nhìn thấy mái tóc cữu cữu đã điểm bạc, không biết nói gì thêm.

Nhậm tiểu tướng quân ngày nào, người từng mang ta cưỡi ngựa hoa năm màu, tung hoành trên thao trường hoàng cung, cuối cùng đã già rồi.

“Những năm qua, con nằm mơ cũng không dám hy vọng rằng Nhậm gia còn ai sống sót. Mỗi lần đến Thanh Minh và Trung Nguyên, con chỉ có thể lén lút cúng bái người thân. Giờ tốt rồi, cữu cữu chiếm giữ một vùng điền trang, cũng có thể yên ổn qua ngày.”

“An phận một góc để sống tạm bợ thì tính là yên ổn gì!” Nhậm Thời Phi hừ lạnh, “Thế nhân còn nợ Nhậm gia chúng ta, chưa đòi lại được.”

Ta biến sắc:

“Cữu cữu nói vậy là có ý gì?”

“Lưu Tấn là kẻ bội bạc, rõ ràng là do mẫu hậu con nuôi lớn, vậy mà không lập mẫu hậu con làm Thái Hậu, cũng không rửa sạch tội danh cho Nhậm gia chúng ta… ” Nhậm Thời Phi mặt đầy u ám, “Ngai vàng này không nên để hắn ngồi.”

“Khi xưa ngoại tổ mẫu con chỉ là nhất thời nóng giận, dẫn đến sai lầm lớn,”  mặt ta tái mét, “Lưu Tấn còn trẻ, làm sao nói giúp Nhậm gia chúng ta được.”

“Lưu Tấn hắn…” Nhậm Thời Phi còn muốn nói gì đó, nhưng thấy sắc mặt ta không tốt, liền đổi giọng:

“Được rồi, Nghiêm Nghiêm, ta không nên nói những điều này với con, chúng ta về trước đã.”

Ta theo Nhậm Thời Phi trở về viện trước, bước vào sân, nhìn thấy những thị vệ trước cửa, ta cảm thấy lo lắng không yên.

Trong sân bày tiệc, cũng có nhiều người đứng đó, thấy ta và Nhậm Thời Phi thì đồng loạt hành lễ:

“Chào đại nhân, chào công chúa.”

Nhậm Thời Phi giơ tay miễn lễ, rồi cười nói với ta: “Nhanh đến ngồi đi.”

Ta ngồi dưới tay Nhậm Thời Phi, bên cạnh là Nhậm Vọng, chỗ ngồi rất gần, ta chỉ cần lắc người là chạm vào Nhậm Vọng.

Nhậm Vọng cười với ta, bên kia Nhậm Thời Phi thúc giục huynh ấy mời rượu, huynh ấy có chút lúng túng rót rượu đưa cho ta: “Trì Nghiêm muội muội.”

Mặt trăng dần lên cao, qua vài lần nâng chén, ta đã say, đi đứng như đạp trên bông.

Nhậm Vọng đỡ lấy ta, ta lảo đảo được đưa vào phòng, uống một chén trà nóng, cuối cùng cũng tỉnh lại một chút rồi hỏi:

“Cữu cữu đâu rồi?”

Nhậm Vọng dịu dàng giải thích:

“Cha ta sức khỏe không tốt, vừa rồi đã về nghỉ ngơi rồi.”

Ta xoa trán:

“Thế sao huynh không đi?”

Nhậm Vọng không trả lời, một nha hoàn bên cạnh tiến tới dùng khăn ướt đắp mặt cho ta nói: “Công chúa, đây là phòng ngủ của thiếu gia.”

Ta bất ngờ ngồi thẳng dậy, đẩy nha hoàn ra:

“Đừng chạm vào ta.”

Viện đã bị khóa lại.

“Muội yên tâm, ta không ở chung phòng với muội, ta sẽ ngủ ở thư phòng.”

“Nhậm Vọng ca ca,” ta ngồi trên giường ôm đầu gối, “Cữu cữu rốt cuộc là có ý gì?”

“Cha rất cố chấp về chuyện báo thù, ta không thể thuyết phục ông ấy.”

Ta cúi đầu vào gối, cảm thấy mơ hồ.

Cả ta và Nhậm Vọng đều không ngủ suốt đêm.

Sáng hôm sau, khi ta đến chính viện của trang trại gặp Nhậm Thời Phi, ông ấy đang uống thuốc, mùi thuốc đắng lan tỏa khắp viện.

Nhậm Thời Phi thấy ta liền cười:

” Nghiêm Nghiêm ngủ có ngon không?”

Ta cảm thấy hỗn độn trong lòng: “Cữu cữu , con đã có phu quân .”

“Con nói Hà Bất Quần?” Nhậm Thời Phi thu lại nụ cười, “Hắn xứng với con sao? Nhậm gia chúng ta có thù với hắn, Lưu Tấn gả con cho hắn không phải có ý tốt.”

“Vậy cữu cữu thả con đi, con về sẽ hoà ly với hắn.”

“Không được, con ở bên hắn quá nguy hiểm. Nhiều năm trước, trong cuộc biến loạn cung đình, yêu phi Chu Nguyệt Thanh đã giết phụ hoàng con, khi đó Hà Bất Quần là thống lĩnh thị vệ rất có thể là đồng lõa.”

Nhìn thấy Hà Bất Quần giấu thư của Chu Nguyệt Thanh, ta đã bắt đầu nghi ngờ điều này.

“Trì Nghiêm, hắn chính là kẻ giết phụ hoàng con, con không hận hắn sao?”

Ta phản bác: “Vậy cữu cữu cũng từng ám sát phụ hoàng con, chẳng lẽ con cũng phải hận cữu cữu sao?”

Nhậm Thời Phi im lặng.

( truyện đăng tại page Bơ không đường , đứa nào reup là chó) 

“Phụ hoàng con và Chu Nguyệt Thanh, đều đã chết rồi. Cữu cữu không thể buông bỏ thù hận được sao?”

“Chu Nguyệt Thanh chưa chết.”

Chưa để ta tiêu hóa thông tin chấn động này, cữu cữu lại nói tiếp:

“Hơn nữa, Hà Bất Quần còn giấu sổ sách trong thư phòng, ghi lại các khoản giao dịch với Chu Nguyệt Thanh.”

Nhậm Giang xen vào: “Chính là cuốn sổ mà đêm đó công chúa lăn lộn khắp nơi để ôm lấy.”

Ta trừng mắt nhìn hắn ta: “Câm miệng.”

Thật là một Hà Bất Quần, hắn còn có giao dịch tiền bạc với Chu Nguyệt Thanh sao? Ta bảo sao hắn không có tiền tiết kiệm, hóa ra đều mang đi nuôi phụ nữ rồi.