Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VÁN CƯỢC NÀY TA THUA RỒI Chương 5 VÁN CƯỢC NÀY TA THUA RỒI

Chương 5 VÁN CƯỢC NÀY TA THUA RỒI

2:26 sáng – 04/08/2024

10

Mưa rơi rả rích, ta đứng trước cửa sổ nhìn trời mưa càng lúc càng lớn.

Gió thổi làm những hạt mưa rơi trên người ta.

Ta chạm vào những giọt nước trên mặt, không biết là nước mắt hay mưa.

Những vết thương cũ trên người cũng vì trời mưa mà đau nhói.

Ta nghiêng đầu, cứ đứng đó dưới mưa.

Cố Hoài Quân trong hình dáng hồn ma vẫn ở bên cạnh ta.

Những ngày này, chàng đã nhận ra nhiều điều, ánh mắt nhìn ta đầy thương tiếc và hối hận. Chàng thì thầm bên tai tạ:

“A Du, chúng ta vào trong đi, ở đây lạnh lắm, đừng dầm mưa nữa, được không?”

“A Du, ta hối hận rồi. A Du, ta cứ nghĩ nàng sẽ mãi ở bên ta, không bao giờ rời xa. An Uyển, nàng ta chỉ là một ảo vọng thời niên thiếu của ta, nhưng bây giờ, ta nhận ra, người ta yêu là nàng, A Du, A Du của ta.”

Những lời hối hận của chàng tan biến trong tiếng mưa đập vào tường thành.

Ta ngẩng đầu, để những giọt mưa rơi xuống mặt càng mạnh.

Cuối cùng, Bội Nhi cầm ô đứng kiên quyết bên cạnh ta.

“Nương nương, vết thương của người…”

Câu nói của Bội Nhi mở ra những ký ức mà Cố Hoài Quân từng muốn quên.

Ký ức mà chàng từng coi là nỗi nhục.

Ta nhớ rõ, năm đó ta chỉ là một cung nữ không đáng kể, chàng cũng chỉ là một hoàng tử thất thế. Mùa đông năm đó, tuyết rơi rất dày. Lạnh cung thực sự quá lạnh, huống hồ ta và chàng còn đói bụng.

Không còn cách nào khác, ta và chàng đi ăn trộm thức ăn ở ngự thiện phòng.

Nhưng không may bị nhị hoàng tử phát hiện, cũng vì thế mà làm loạn bữa tiệc cung đình.

Cố Hoài Quân vốn đã ở thế yếu, hoàng hậu muốn nhân cơ hội này trừng phạt đứa con của tỳ thiếp. Ta đứng chắn trước mặt Cổ Hoài Quân.

Ta quỳ xuống, dập đầu nói: “Tất cả đều do nô tỳ tham ăn, xúi giục điện hạ, không liên quan đến điện hạ, tất cả là lỗi của nô tỳ, xin hoàng hậu nương nương tha mạng!”

Cổ Hoài Quân sững sờ, chàng là một hoàng tử thất thế, có ai để ý đến chàng? Chỉ có ta để ý.

Hoàng hậu cuối cùng không ra tay tàn nhẫn, hoàng đế ở bên cạnh, dù không để ý đến đứa con này, nhưng vẫn là người hoàng gia, huống hồ có ta chịu tội thay, bèn lấy cớ, kéo ta xuống đánh ba mươi roi.

Thật ra, những roi đó thực sự đánh rất mạnh, rất đau. Dù không lấy mạng ta, nhưng khiến ta nằm liệt giường ba tháng.

Trước kia ở hiện đại, ta chỉ xem trên tivi cảnh cung nữ bị phạt, lúc đó chỉ thấy thú vị, xem cho vui.

Giờ đây từng roi thật sự rơi trên người, mới nhận ra làm cung nữ cổ đại không dễ dàng.

Nếu không có hệ thống, e rằng không chỉ là nằm nghỉ ba tháng đơn giản như vậy.

Nhưng cũng vì chuyện này, Cố Hoài Quân lạnh lùng mặc nhận sự tiếp cận của ta.

Ta rất vui, ba mươi roi này cũng không phải là chịu đòn vô ích.

Sau đó, ta nhiều lần lấy chân tình đổi lấy chân tình, cuối cùng khiến Cổ Hoài Quân mở lòng hoàn toàn với mình.

Khi tình cảm nồng nàn, chàng từng ôm ta vào lòng rồi khẽ thì thầm.

Chàng nói: “An Du của ta là người trời phái xuống cứu rỗi ta sao?”

“An Du, ta rất thích nàng…”

“An Du, đừng rời xa ta, được không?”

Chàng thề với ta: “A Du, nàng yên tâm, sau này ta sẽ không để nàng bị người khác kìm kẹp nữa.” Nhưng cuối cùng, người kìm kẹp ta lại luôn là chàng.

Ta được Bội Nhi dìu vào cung, còn Cố Hoài Quân sững sờ đứng trong mưa.

Chàng không đi theo ta, bóng dáng rõ ràng rất thê thảm.

11

Lần này, nhị hoàng tử hành động rất nhanh, hắn liên kết với các gia tộc cùng phản kháng. Còn có cả tể tướng.

Họ cùng nhau dâng tấu, yêu cầu ta thả An Uyển, đặc biệt là đứa con trong bụng nàng.

Thậm chí có người nói ta là gà mái mà đòi gáy sáng, làm đảo lộn trật tự quốc gia, danh không chính ngôn không thuận.

Có lẽ họ không biết, những năm qua ta là con dao trong tay Cố Hoài Quân, ta còn hiểu rõ triều đại này hơn cả chàng.

Ngay cả đạo làm vua của Cố Hoài Quân cũng là ta dạy cho chàng.

Bây giờ, Diệp Trầm ở bên cạnh ta, ba mươi vạn đại quân đứng về phía ta.

Ta từng tự mình ra chiến trường, ai dám không phục?

Ta không cần sự phục tùng ngoan ngoãn, ta muốn mượn cơn gió này thực sự đưa ta lên ngôi vị mà ta đã phải đổ rất nhiều máu này.

Ta đã đến thời đại này, chinh phục Cố Hoài Quân đã thất bại, tại sao không tự mình làm nên cơ đồ?

[Tít tít! Chúc mừng chủ thể đạt được nhận thức bản thân!]

[Tít tít! Nhìn thấu đàn ông tồi, nông nô lật mình làm chủ!]

Ta nhất thời không nói gì, lật mắt, theo sự dẫn dắt của tì nữ đến nằm trên ghế quý phi.

Thực sự rất đau, mỗi khi bị cảm, vết thương cũ luôn âm ỉ đau.

Tất cả là vì Cố Hoài Quân ngu ngốc!

Trong lòng ta thầm oán trách, nhưng ngoài mặt vẫn dặn dò người dưới lo liệu hậu sự cho tiên đế.

Tì nữ bên cạnh không đành lòng nói:

“Nương nương, những vết sẹo này phải đau đến mức nào? Mỗi lần bệnh cũ tái phát, người đều âm thầm chịu đựng không nói, tiên đế sao có thể biết được những đau đớn mà người phải chịu chứ? Nếu người sớm tỏ ra yếu đuối một chút thì làm sao hồ ly tinh kia mê hoặc được tiên đế !”

“Được rồi, cẩn thận lời nói, ngươi lui ra đi.”

Ta phất tay, cho tì nữ lui ra.

Ta chậm rãi di chuyển thân thể, quỳ trước Phật, nhẹ nhàng cầu nguyện cho Cố Hoài Quân.

Ta thậm chí đêm đêm gửi gắm tình cảm qua thơ ca để bày tỏ nỗi nhớ.

Sự đau khổ đến mất hồn này đã thành công làm Cổ Hoài Quân cảm động.

Thành công giả vờ thành người chịu đựng nhẫn nhịn nhưng lại yêu chàng tha thiết.

Trước kia khi yêu chàng nên sợ chàng lo lắng, ta luôn giấu đi những đau khổ vất vả mà mình đang gồng gánh, chỉ đem hết những điều tốt đẹp dành cho chàng.

Bây giờ mới biết, hóa ra trẻ con biết khóc mới có kẹo ăn. Tất nhiên tất cả đều là diễn cho Cố Hoài Quân xem.

Cố Hoài Quân cũng quỳ bên cạnh ta, lần nữa rơi lệ.

Nỗi đau tột cùng như một bàn tay lớn siết chặt tim chàng, hóa ra chàng cũng biết hối hận. Cổ Hoài Quân điên cuồng kêu bên tai ta:

“A Du, cho ta một cơ hội nữa được không? Nàng có thể tiếp tục yêu ta không? Ta yêu nàng! Ta yêu nàng mà! Nàng có nghe thấy không, A Du?”

“A Du, ta sai rồi, tất cả là lỗi của ta, là ta nhìn nhầm người! A Du, nàng đau thế nào, vì ta mà nhẫn nhịn ra sao, sao nàng không nói với ta? Nếu nàng nói với ta, ta nhất định…”

Chàng đột nhiên bị nghẹn lại, đúng rồi, bao nhiêu lần ta muốn nói với chàng, đều bị chàng từ chối.

Chính chàng đã đẩy ta ra.

Kẻ phản bội dựa vào đâu mà xin được tha thứ?