Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VÁN CƯỢC NÀY TA THUA RỒI Chương 6 VÁN CƯỢC NÀY TA THUA RỒI

Chương 6 VÁN CƯỢC NÀY TA THUA RỒI

2:30 sáng – 04/08/2024

12

Diệp Trầm mấy ngày nay luôn ở bên bảo vệ ta. Giờ đây tình thế căng thẳng, ngay cả hắn cũng sợ một chút gió thổi cỏ lay sẽ gây hại cho ta.

“Ngươi có sợ không, Diệp Trầm?”

Diệp Trầm nhìn ta chăm chú, trong đôi mắt đen đầy hình bóng của ta: “Không sợ, ta đã nói rồi, sẽ bảo vệ nàng.”

Ý ngầm ai cũng hiểu rõ. Lòng ta có chút dao động.

“Không được! Không được! A Du yêu thích ta! Ngươi, ngươi không được phép làm vậy, thật là to gan!”

Hồn phách của Cố Hoài Quân tức giận, mắt đỏ hoe, hướng về phía Diệp Trầm đứng mà đấm đá liên tục. Thật nực cười, trước kia không quan tâm ta, giờ lại để ý.

Ta cười: “Ta là Thái hậu, Diệp Trầm, ngươi rất to gan!”

Diệp Trầm đặt trâm ngọc vào tay ta, trong mắt đầy sự kiên định. Ta lắc đầu, đặt lại trâm ngọc:

“Diệp Trầm nghe lệnh! Ngươi lập tức dẫn một đội quân rời đi, ngay lập tức tiến đến biên cương!”

“Địch Nhung hung hăng khát máu, không có ngươi trấn áp thì không được!”

Hắn muốn ở lại vớ ta nhưng ta đã ngắt lời. Diệp Trầm ở đây, bọn họ không dám phản kháng, ta phải điều hắn đi. Hơn nữa, Bắc Địch luôn dòm ngó, ta không yên tâm.

“An Du, nàng đang đánh cược! Tại sao? Ta có thể bảo vệ nàng!”

“Tại sao? Vì Cố Hoài Quân sao?”

“Biên cương có nguy, nhưng nàng chẳng phải cũng thế sao? Người ta bảo vệ, luôn là nàng!”

Ta quay lưng lại, không nói gì. Diệp Trầm vẫn nghe lời ta, rời đi. Cả đại điện chỉ còn ta và Cố Hoài Quân, yên tĩnh đến lạ thường.

Cố Hoài Quân ngoan ngoãn đứng bên cạnh ta: “A Du, vì ta sao? Đều là lỗi của ta, ta sai rồi…”

Phải, hắn sai quá nhiều, quá nuông chiều An Uyển, làm hoàng quyền suy yếu, tham quan lộng hành, dân chúng oán thán, hắn không làm tròn trách nhiệm của một hoàng đế.

Những ngày này ta bận rộn, bận đối phó với mưu đồ triều đình, bận tính toán tàn dư của nhị hoàng tử. Ta chọn không nghe những lời lảm nhảm của Cố Hoài Quân.

Cố Hoài Quân cũng nhận ra, hắn để lại một mớ hỗn độn. Đúng lúc ta bị trúng độc. Ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng vẫn trúng kế.

Cố Hoài Quân đau lòng, ngày đêm túc trực bên giường ta, gọi tên ta. Hắn không thấy đói, cũng không buồn ngủ, chỉ muốn ở gần ta nhất có thể.

Giờ đây, hắn chỉ còn tình yêu mà không thể bày tỏ. Thậm chí trước giường ta, hắn không ngừng sám hối tội lỗi của mình. Hắn cầu xin ta tha thứ.

Không nghi ngờ gì, tất cả chỉ là tự hắn cảm động.

[Tít tít! Tra nam sám hối thành công!]

[Tít tít! Phản công thành công!]

Ta mặt đầy thắc mắc. Hệ thống nói với ta, Cố Hoài Quân sắp tiêu tan, vì hắn nguyện hy sinh để cứu ta. Cuối cùng cũng không uổng công những ngày diễn xuất cực khổ của ta!

13

Nhị hoàng tử tiến vào rất nhanh chóng. Ta giả vờ trúng độc, làm rối loạn tâm trí hắn, thậm chí còn âm thầm tiết lộ tin tức sắp không qua khỏi cho người ở Phượng Tê Cung. Rốt cuộc, nàng ta mong ta chết đi từng ngày, chắc chắn sẽ truyền tin ra ngoài, đẩy nhanh kế hoạch của bọn họ. Rất nhanh, ta bị những kẻ phản loạn đưa đến đại điện Tuyên Chính. An Uyển được người dìu đến trước mặt ta.

“An Du, ngươi thật nghĩ rằng leo lên vị trí Thái hậu là có thể nắm giữ triều chính và quyền lực sao? Ha ha ha, Cố Hoài Quân trước khi chết không yêu ngươi, sau khi chết ngươi cũng sẽ phải theo hắn mà đền mạng!”

“Còn ta và đứa con của ta sẽ trở thành kẻ hưởng lợi lớn nhất của vương triều này!”

“Ngươi chắc không biết phải không? Ta không yêu Cố Hoài Quân, một đứa con của tỳ nữ, có xứng đáng với ta sao? Đứa con trong bụng ta là của ta và nhị điện hạ!”

Ta lạnh lùng nhìn người đang cười điên cuồng này.

“Ta biết.”

Tiếng xé gió của mũi tên xuyên qua bên tai ta, An Uyển bị một mũi tên xuyên tim. Ta nhìn thấy nàng ta mở to đôi mắt với ánh mắt đầy hận thù và nghi hoặc mà ngã xuống chết tại chỗ.

Hoàng cung yên tĩnh sau cùng cũng biến thành một con quỷ ăn thịt người. Bên tai toàn là tiếng chém giết. Ngay cả nhị hoàng tử cũng không ngờ ta có hậu chiêu. Ta cũng cầm kiếm xông vào.

Tiếng ngựa hí vang lên, Diệp Trầm một mình một ngựa cầm dao xông tới. Hắn chắn lại phần lớn quân lính muốn hại ta. Ta luôn đánh cược hết thảy bản thân mình, duy chỉ có Diệp Trầm, ta mong hắn được bình an, thế giới này, chỉ có hắn là chân thành đối tốt với ta.

“Sao ngươi lại trở về?”

“Ta lần đầu nghe lời nàng, thì nàng trúng mấy mũi tên, suýt nữa mất mạng; lần thứ hai nghe lời nàng, là để ta phơi bày điểm yếu nhất của nàng cho kẻ địch. An Du, ta sợ.”

Trong khi nói, nhiều mũi tên bay tới.

“Ư…”

Ta nhìn thấy mũi tên lao thẳng về phía ta, là Diệp Trầm chắn trước mặt ta. Mũi tên xuyên qua lưng hắn, hắn đưa tay bẻ gãy đầu mũi tên, tiếp tục cầm đao cùng ta chém giết.

Viện binh đến rất nhanh, người của nhị hoàng tử bị tiêu diệt hoàn toàn. Chỉ còn Diệp Trầm ngã vào lòng ta. Có lẽ vì mất máu quá nhiều, hoặc vì bị trúng tên rồi vẫn còn cử động làm vết thương thêm nặng. Máu thấm đẫm áo hắn, hắn có chút mất ý thức.

“An Du, sau này nàng có thể quay lại nhìn ta, đừng… đừng nhìn Cố Hoài Quân nữa…”

“Ta… ta thực ra… thực ra rất dễ theo đuổi mà.”

Hắn cầm lấy trâm ngọc từ trong ngực, muốn đặt lên đầu ta, nhưng sức lực không đủ, trâm rơi xuống. Ta cuối cùng không thể giữ bình tĩnh được nữa, bật khóc thành tiếng:

“Diệp Trầm, Diệp Trầm!”

Thừa tướng và bè phái của hắn đối đầu với ta đã thất bại. Trên chiến trường chính trị này, ta đã chiến thắng. Ta leo lên vị trí đó mà không ai dám ý kiến gì. Nhưng ta cũng mất đi Diệp Trầm. Ta nắm chặt trâm ngọc hắn tặng, trong lòng chỉ còn lại lý tưởng của ta và hắn. Ta sẽ mang theo hắn, cùng nhau tạo dựng vương triều lý tưởng của ta và hắn.

Những năm qua, ta cố gắng không ngừng, chưa từng dám nghỉ ngơi một khoảnh khắc. Ta sợ Diệp Trầm sẽ thất vọng, thất vọng vì đã chọn sai phe, cũng vì ta mà mất mạng. 

Trong hai mươi năm ở thế giới này, ta đã làm rất tốt. Nhà nhà an cư lạc nghiệp, quân đội của nữ nhân do ta sáng lập cũng có thể sánh vai với nam giới. 

Trước đây, địa vị phụ nữ thấp kém, giá trị của họ chỉ là công cụ sinh sản hoặc để đàn ông thỏa mãn dục vọng. 

Ta từng thấy cảnh người cha bán con gái, cô gái ấy đau khổ nhưng bất lực trước sự đói khổ, chỉ có thể chấp nhận bán thân trong mơ hồ. Ta từng muốn ngăn chặn, nhưng đổi lại là lời nói của người đàn ông đó:

 “Ta là cha nó, sao ta không thể quyết định? Ở nhà theo cha, xuất giá theo chồng, chồng chết theo con, họ mãi mãi phải nghe theo chúng ta!”

Giờ đây, học viện dành cho nữ tử được khai giảng, phụ nữ vào triều làm quan, những việc trước đây không dám tưởng tượng đều đã trở thành hiện thực.

 Quốc gia này, từng bước từng bước trở nên tốt đẹp hơn, ta đã tạo nên một thời đại thịnh vượng. Ngày ta qua đời, trong mơ màng, ta thấy có người vẫy tay với ta. 

Là Diệp Trầm đến đón ta sao? 

Ta nắm chặt trâm ngọc, muốn vươn tay ra nắm lấy hắn. 

Diệp Trầm, ta nhớ ngươi rất nhiều.