Khi đó Bắc Địch thường xuyên quấy nhiễu biên giới, dân biên cương khổ không thể tả.
Cũng là thời gian tranh giành ngôi thái tử khốc liệt nhất, mà Cố Hoài Quân từ nhỏ đã yếu ớt, sau khi sinh ra càng không được chăm sóc tốt, thân thể suy kiệt.
Chàng không thể ra chiến trường, ta biết điều đó.
Một hoàng tử không đáng kể, không có gia tộc đằng ngoại hiển hách, chàng chỉ có thể dựa vào chiến công.
Trận chiến Bắc Mạc đó, dưới áo giáp bạc, ta thay chàng giết ra con đường đoạt quyền bằng cây thương đỏ.
Trên người ta có năm mươi hai vết sẹo, ta tham gia hai mươi ba trận đánh lớn nhỏ.
Lần nặng nhất, ba bốn mũi tên gần như xuyên thủng xương sườn ta.
Những vết nứt như mạng nhện lan ra từ người ta, đáng sợ nhất là trên mũi tên có tẩm độc của người man, máu đen chảy ra từ người ta, từng mảng từng mảng.
Vết máu khô bám vào áo giáp nặng nề, khiến vết thương vốn đã nhiễm trùng của ta càng thêm nghiêm trọng. Ta vốn là người sợ đau nhất, nếu không vì Cố Hoài Quân, ta chưa bao giờ nhẫn tâm với bản thân như vậy.
Cố Hoài Quân lén đến thăm ta cũng thấy được. Nhìn thấy cảnh đó, mắt chàng đỏ hoe.
Chàng ở trong doanh trại, cúi đầu đưa tay run run chạm vào vết thương của ta, dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt chàng ẩn trong bóng tối. Người ngoài không thấy rõ biểu cảm của chàng, nhưng ta, người gần chàng nhất, thấy rõ gân cổ nổi lên và tiếng thở gấp không ngừng.
Vốn là người không sợ trời không sợ đất, hỷ nộ không lộ ra ngoài, cuối cùng cũng gỡ bỏ mọi mặt nạ trước mặt ta. Đây là lần đầu tiên, ta thấy mắt Cố Hoài Quân ướt đẫm, vì ta mà khóc. Âm thanh đó, chắc chắn là đau đớn tột cùng mới phát ra được.
Chàng run rẩy ôm ta, như ôm lấy báu vật, siết chặt ta vào lòng, giọng nói nghẹn ngào.
Ta nghe thấy chàng nói với ta:
“An Du, An Du nhỏ bé của ta, sau này đừng như vậy nữa, ta sợ rồi, ta thực sự sợ rồi.”
Chàng hiếu niên của ta khi đó, thực sự rất quan tâm ta.
Nhưng cũng chính tại lúc đó, mũi tên của chàng bắn xuyên qua người ta.
Ta bị quân địch bắt làm con tin khi bị thương, có lẽ ngay lúc đó, những dấu hiệu không yêu ta của chàng đã hiện rõ.
Dù không thể ra chiến trường sát phạt quân địch nhưng khí thế của chàng cũng vẫn lạnh lùng không kém, nhìn vào mắt ta không chút thương xót, mũi tên bắn ra cũng nhanh như vậy.
Nhưng chàng không biết, lúc đó, ta đã mang thai.
Chàng cũng không bao giờ biết, đứa con mà ta từng mong đợi, đã mất trên chiến trường.
Là do chính tay cha nó giết chết.
8
Ta đã khóc đến nước mắt đầm đìa, còn Cố Hoài Quân dường như cũng hiểu ra điều gì đó.
Chàng điên cuồng trôi đến bên ta, trong mắt đầy sự không thể tin và hoảng loạn.
Biểu hiện của ta đã nói lên tất cả.
“Rốt cuộc là sao? Nói đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Lúc đó… lúc nàng ra chiến trường, nàng… nàng có thai? Nói đi! Đừng có khóc trước mặt trẫm!”
“Là mũi tên đó sao? Phải không?”
Câu hỏi cuối cùng của chàng, nhẹ nhàng như cơn gió, nhưng chàng lại không thể thốt ra được.
“Không! Không phải! Năm đó, trẫm chỉ muốn bắn trúng nàng nhanh chóng, để người ta nghĩ trẫm không để ý đến nàng, cũng để cho nàng có thêm thời gian chạy trốn. Nếu không, nàng rơi vào tay bọn chúng, mỗi giây do dự của trẫm đều là lưỡi dao đối với nàng sau này!”
“Nhưng ta không biết, không biết nàng mang thai…”
“An Du, A Du!”
Cố Hoài Quân hoang mang đứng trước mặt ta kể về tâm trạng của chàng lúc đó, như một đứa trẻ mắc lỗi.
Ta không quan tâm đến chàng, sự thật là gì, ta cũng không còn quan tâm nữa.
Tì nữ Bội Nhi dẫn thái y vào, ta nằm yên trên ghế quý phi, những ngày này lo lắng và biến đổi cảm xúc đột ngột, khiến cơ thể vốn không khỏe của ta càng tệ hơn.
Thái y cúi người kính cẩn, hồi bẩm: “Thái hậu nương nương những ngày này lo lắng quá độ, thêm nữa, còn những vết thương để lại từ trận chiến năm xưa, vốn không nên thay đổi cảm xúc nhiều, những vết thương này không nên để lạnh, nương nương những ngày này đừng để cơ thể bị lạnh.”
“Còn năm đó… năm đó tiên đế một mũi tên trực tiếp làm tổn thương thai nhi, cũng dẫn đến thân thể nương nương sau này không thể sinh nở, lão thần mạo muội, xin nương nương tha cho An Uyển một mạng, giữ lại đứa trẻ cũng được! Coi như là vì hoàng thượng!”
Ta cười, Cố Hoài Quân, nhìn xem, đây là một con chó trung thành của chàng!
Nghe đã lâu, Cố Hoài Quân cuối cùng cũng hiểu, mũi tên năm đó đã gây hại cho ta đến nhường nào.
Nghĩ lại mỗi lần cãi nhau sau khi chàng lên ngôi, chàng luôn nhắc đến con cái, ta chỉ im lặng, chàng luôn nghĩ rằng mình đã thắng.
Nhưng nguồn cơn của mọi việc chẳng phải là chàng sao?
Chàng muốn ôm ta, nhưng thân thể hư ảo không thể chạm vào ta, ta được Bội Nhi dìu, đi xuyên qua người chàng.
truyện đăng tại truyennhabo.net và page Bơ không cần đường
Một người phụ nữ không có con, đối với nàng ấy là nỗi buồn lớn nhất, mà nỗi buồn đó là do chính tay người mình yêu gây ra.
Đó là vết thương lòng lớn đến nhường nào.
Bội Nhi nhìn ta, không nhịn được an ủi:
“Nương nương, Bội Nhi chứng kiến từ đầu đến cuối, hoàng thượng cũng yêu nương nương, chỉ là bị kẻ tiện nhân mê hoặc, một thời gian không nhận ra thôi…”
Giọng nói của Bội Nhi càng ngày càng nhỏ, ngay cả nàng ấy cũng cảm thấy lời nói của mình không thật lòng.
Ai tin được chứ? Người đàn ông sỉ nhục và giẫm đạp ta để thăng tiến, chàng đã từng yêu ta sao?
Còn Cố Hoài Quân vẫn đi theo sát ta, nói: “A Du, ta xin lỗi, xin lỗi!”
Nhưng xin lỗi có ích gì?
9
Cuối cùng ta cũng thả An Uyển ra.
An Uyển có thai, điều này ta không ngờ đến.
Ngày thả nàng ra, An Uyển ngạo nghễ đứng trước mặt ta.
Ta cười.
Nàng được người đưa lên kiệu, mặc bộ cung trang lộng lẫy hơn.
Cố Hoài Quân bất ngờ qua đời, dưới chân chàng không có con cái, ngôi vị trống không, đất nước nhiều biến động.
Đứa con trong bụng An Uyển trở thành hy vọng của các đại thần bảo thủ trên triều đình.
Vốn dĩ Cố Hoài Quân luôn ở bên cạnh ta, nghe nói ta thả người chàng yêu ra còn rất vui mừng.
Nhưng khi thấy thái y bắt mạch cho nàng ta, mắt chàng đỏ lên đầy phẫn nộ.
Điều này giống như một cú đấm vào mặt chàng.
“An Uyển! Đồ tiện nhân! Tại sao ngươi lại làm vậy với ta?”
“Ta đối xử tốt với ngươi như vậy, tại sao ngươi lại phản bội ta? Tại sao? Ta yêu ngươi như vậy!”
Nhìn Cố Hoài Quân giận dữ, ta cảm thấy rất vui.
Cố Hoài Quân từ lâu đã bị tổn thương thân thể rất nặng, thái y từ lâu đã khẳng định chàng không thể có con.
Giờ đây bụng An Uyển ngày càng lớn, là bằng chứng rõ ràng chàng bị cắm sừng.
Chuyện này không vội, ta muốn xem, người có thể làm điều này dưới mắt Cố Hoài Quân là ai.
Ta nhốt An Uyển vào Phượng Khê Cung, ngoài mặt đối đãi tốt, nhưng ngầm phong tỏa Phượng Khê Cung.
Trên triều đình, phe tể tướng bị ta đè ép.
Ta lâm triều đã lâu, các quan trong triều, nhất là bọn người quý tộc, sao có thể chịu để một nữ nhân như ta nắm quyền?
Bây giờ ta vào triều, trọng dụng quan lại có xuất thân bình dân, ngầm cài người của mình vào bộ máy cai quản, đã sớm đụng chạm đến lợi ích của các gia tộc lớn.
Cái ta cần làm chỉ là ép họ phải phản kháng.
Ta đang đợi một cơ hội, những kẻ địch trong bóng tối, ta cũng không muốn chia ra bắt từng người một, rất tốn sức, lại còn sợ bứt dây động rừng. Chi bằng một lưới bắt hết.
Ta nhìn lên bầu trời vuông vức, đột nhiên cảm thấy thoải mái không rõ lý do.
Được làm chính mình như vậy, cảm giác thật tốt.